Cậu Trường mấp máy khóe môi, Trương-gì-đó đương nhiên là đang chỉ anh ta, tình huống này là như thế nào đây, người đẹp duy nhất trong cục cảnh sát của Hán Thành lại đứng về phía Lý Phàm.
Anh ta có một dự cảm không tốt, chẳng lẽ lại lịch của tên này lại thật sự lớn đến vậy? Nếu là vậy thì phiền phức to rồi.
Tên đội trưởng kia cũng biết mình xong đời rồi, lúc này cũng rất biết xem xét tình hình, không đứng về phía cậu Trương, mà nói với Vương Bằng: “Đội trưởng Vương, vẫn là cô nhìn xa trông rộng, nếu đã tìm ra chứng cứ, vậy thì tôi đúng thật là ngu ngốc quá, không ngờ lại không chú ý đến, đây đều là lỗi của tôi, tôi nhất thời sai sót”
Mọi người nghe vậy thì đều cảm thấy khinh bỉ tên đội trưởng đó, nếu tên này mà ở cổ đại thì chắc chắn là gian tế, lật mặt cũng nhanh quá rồi đó.
Cậu Trương ngạc nhiên vô cùng, anh ấy không ngờ tên đội trưởng kia lại phản bội mình, cũng không thèm nói giúp mình lời nào.
Anh ấy hụt hẫng trong lòng, với tình hình này, có nói gì đi nữa cũng vô ích.
Tên đội trưởng kia thì nghĩ thầm mình xong đời rồi, xem ra Vương Bằng nhất định đã hiểu rõ chân tướng trong đó, bây giờ anh ta vô cùng hối hận, nếu sớm biết sẽ thành ra thế này thì anh ta đã không giúp cậu Trường, trực tiếp xin nghỉ phép luôn.
Ai mà ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như thế này chứ.
Lý Phàm liếc nhìn Vương Bằng với ánh mắt cảm kích, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604788/chuong-1297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.