Lý Phàm không để ý đến tên đội trưởng, trong mắt anh, tên đội trưởng kia tự mình chuốc lấy khổ mà thôi, nên anh lựa chọn làm ngơ.
Tên đội trưởng cảm thấy vô cùng không thoải mái trong lòng, anh ta cho rằng Lý Phàm quá huênh hoang, không hề coi trọng anh ta chút nào.
Tên đội trưởng chuẩn bị gọi thêm người để xử lí Lý Phàm, nhưng ngay sau đó, anh ta nhìn thấy một người rồi liền ngơ ra. Hoá ra người đến chính là Vương Bằng, lần này Vương Băng đưa hơn mười người của cục cảnh sát đến.
Lúc tên đội trưởng kia nhìn thấy Vương Băng thì liền thấy chột dạ, anh ta biết Vương Bằng là người như thế nào, đối phương là đối thần lạnh lùng, làm việc vẫn luôn công bằng.
Lỡ như chuyện ngày hôm nay truyền đến tai Vương Bằng, vị trí của anh ta e là không giữ nổi nữa. Vương Bằng vừa nhìn đã thấy Lý Phàm, cô ta cất bước nhanh hơn.
Sắc mặt tên đội trưởng thay đổi, anh ta lau mồ hôi lạnh, lúc này mới chạy đến trước mặt Vương Bằng, định chào hỏi làm di dời sự chú ý của cô ta: “Đội trưởng Vương, sao cô lại tới rồi, chuyện bên này để tôi giải quyết là được, tôi nghe nói ở ngã tư có một vụ án, hay là đội trưởng Vương qua đó thay tôi đi.”
Vương Băng rất thông minh, nào lại không hiểu rõ suy nghĩ của tên đội trưởng kia, cô nghe vậy thì nhìn đối phương như nhìn một kẻ ngu ngốc.
"Nếu phải đi giải quyết, anh đi là được.” Sắc mặt Vương Băng lạnh lùng, trực tiếp làm ngơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604787/chuong-1296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.