🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bạch quân sư nghe xong chỉ thấy như đang xem trò hề, anh ta không biết Trương Đức Võ lấy đâu ra tự tin mà dám nói với mình như vậy.
“Dạy dỗ ông ta một chút đi.” Bạch quân sư búng tay đánh phủ đầu đối phương.
Bọn đàn em nghe xong đều sững sờ nhìn nhau, dù sao Trương Đức Võ cũng từng là lão đại của bọn họ, bây giờ kêu họ đánh ông ta, họ đều cảm thấy ngại ngùng.

Bạch quân sư nhìn thấy bọn họ chần chừ liền mất kiên nhẫn, quát lớn: “Các người không đánh chẳng lẽ kêu tôi đánh?”
Những tên đàn em nghe xong đều ngẩn người, họ đâu phải kẻ ngốc, họ đều nhận ra Bạch quân sư đã nổi giận rồi nên đành phải nghiến răng, dứt khoát ra tay đánh Trương Đức Võ.
Bọn họ xuống tay vô cùng tàn nhẫn, Trương Đức Võ nhanh chóng bị thương, thấy thế đám đàn em cũng mềm lòng, đánh đấm cũng nương tay một chút, nhưng họ đều dùng thủ thuật để che mắt Bạch quân sư.
Tuy rằng Trương Đức Võ lúc trước luôn ra lệnh cho họ nhưng so với Bạch quân sư thì Trương Đức Võ còn có lương tâm hơn chút, chí ít cũng không hô hét bọn họ ở khắp mọi nơi.
Lý Phàm hút hết điếu thuốc thì không chờ nữa, thời gian trôi qua cũng đã lâu, anh cũng nên bắt đầu hành động rồi, lúc này anh đã nắm rõ địa hình nơi đây.
Anh bắt đầu nhảy lên một cách dứt khoát, di chuyển cực nhanh, trông còn lưu loát hơn cả Spider Man, những người đó đều sợ ngây người, nếu không tận mắt nhìn thấy, họ sẽ không dám tin có người làm được như vậy.
Đương nhiên bởi vì Lý Phàm hành động quá mức thần bí, không có ai để ý đến điểm này nếu không Lý Phàm đã trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người rồi.
Lý Phàm hiển nhiên cũng thấy những người xung quanh đang nhìn mình chằm chằm nhưng anh vẫn không chút dao động, ngược lại còn cảm thấy như vậy rất bình thường.
Mất một lúc những kẻ đó mới sực tỉnh, rút dao ra xông tới chỗ Lý Phàm.
Lý Phàm thấy bọn họ xông lên nhưng không chút chột dạ, chỉ là bọn tép riu nên anh không việc gì phải sợ, anh còn thuận tay đấm một quyền vào đám người.
Những tên đó đều sợ hãi đồng thời cũng bắt đầu điên lên và ra tay ác hơn.
Lý Phàm thầm nghĩ phải nhanh chóng dứt điểm nên chỉ chốc lát sau, bọn chúng đều bị Lý Phàm đánh gục.
Còn Trương Đức Võ giờ phút này đang bị đánh bầm dập mặt mũi trên sân thượng, dáng vẻ cực kỳ chật vật.
Lý Phàm đi vòng qua phía sau Bạch quân sư, Trương Đức Võ vẫn luôn trông chờ Lý Phàm tới cứu mình nên vừa nhìn thấy bóng anh, hai mắt ông ta sáng rỡ.
Ông ta không tin vào mắt mình, không ngờ Lý Phàm thật sự xuất hiện khiến ông ta mừng như được mùa.
Trương Đức Võ nhìn thấy Lý Phàm xuất hiện cũng yên tâm hơn, chỉ cần Lý Phàm có mặt thì không còn vấn đề gì to tát, ông ta tin rằng có Lý Phàm, mọi chuyện đều dễ dàng giải quyết.
Hiện tại có thể nói Trương Đức Võ đã xem Lý Phàm là anh hùng.
Bạch quân sư không hề hay biết nguy hiểm đang cận kề mà vẫn thảnh thơi hút xì gà, đồng thời nói: “Trương Đức Võ, xem ra xương cốt của ông vẫn còn cứng lắm, lúc này rồi mà còn cười được.”
Bạch quân sư không ngờ Trương Đức Võ lúc này còn cười được, chuyện này khiến anh ta bất ngờ tột cùng, nếu là người khác thì đã khóc lâu rồi.
Anh ta không đoán ra được rốt cuộc đầu óc Trương Đức Võ có vấn đề gì nữa, nhưng có thể kết luận một điều là não đối phương bị úng thuỷ rồi.
Nghĩ đến đây, Bạch quân sư khó chịu lắm, anh ta tưởng Trương Đức Võ không phục nên muốn phá nát sự kiêu ngạo của ông ta.
Anh ta lại phất tay nói: “Mấy người các cậu đánh tiếp cho tôi.”
Trương Đức Võ hơi run run khoé miệng, chẳng qua ông ta nhìn thấy Lý Phàm đến nên mới vui mừng, chuyện này thì liên quan gì tới anh ta chứ, ông ta hận Bạch quân sư muốn chết, có phải tên nhóc này đang cố đối đầu với ông không.
Lý Phàm thấy vậy liền dứt khoát không xem náo nhiệt nữa mà co chân đá vào ghế của Bạch quân sư một cái.
Bạch quân sư hoàn toàn không để ý, cái ghế mà anh ta đang ngồi đột nhiên vỡ vụn, Bạch quân sư sợ ngây người đứng lên.
Anh ta hít sâu một ngụm khí lạnh, ngàn vạn lần cũng không dám tin vào những gì trước mắt.
Bạch quân sư sợ hãi cứng cả người, sau khi nhìn thấy Lý Phàm, vẻ mặt tức giận của anh ta đã tan tành mây khói, bố bảo anh ta cũng không dám tin Lý Phàm lại xuất hiện ở đây.
Bạch quân sư lắp bắp kinh hãi nói: “Sao anh lại ở đây.”
Lý Phàm trông thấy bộ dạng đó của Bạch quân sư thì cười: “Sao, bất ngờ à?”
Bạch quân sư ngây ngốc, nhất thời không biết phải làm gì.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Tôi biết thừa anh là ai rồi, bây giờ chúng ta hãy nói chuyện thẳng thắn nào.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.