Chẳng mấy chốc, Sở Trung Thiên đã bị vây quanh, Sở Trung Thiên chế nhạo nói: “Ở Hán Thành này tôi cũng được xem là người có tiếng tăm, dù tụi bay có là người của Long Môn đi nữa thì tôi cũng không sợ”
Nếu là lúc trước thì ông nhất định sẽ sợ muốn chết, nhưng sau khi kết giao với Lý Phàm, ông đã xem Lý Phàm là anh em nên đã lãng quên sống chết từ lâu rồi.
Ngũ Long Vương phun nước miếng, nói: "Xem ra ông cũng có khí phách đấy nhỉ nhưng mà ông bớt nói nhảm đi, tên Lý Phàm không phải là chỗ dựa đáng tin cậy đâu, tôi đề nghị ông vẫn nên thành thật nói cho tôi biết Lý Phàm rốt cuộc đang ở đâu"
"Nằm mơ đi, tôi sẽ không nói cho ông biết đâu." Sở Trung Thiên nghe xong lập tức bật cười khinh thường.
Ngũ Long vương nghe xong liền mất kiên nhẫn, ông ta đã cho đối phương cơ hội rồi, nhưng đối phương lại ngu dốt không chịu nhận, ông ta liếm khoé miệng rồi hung ác đấm vào mặt Sở Trung Thiên một đẩm.
"Ông mau giao đám người Cổ Hoa Y ra đây cho tôi." Ngũ Long Vương tức giận nói. Sở Trung Thiên thản nhiên nói: "Tôi không hiểu ông nói gì cả, Cố Hoa Y nào, tôi không quen, ông tìm lộn người rồi."
"Đừng giả vờ giả vịt nữa, thiết bị nghe lén của Long Môn chúng tôi là số một, nhất cử nhất động của ông và Lý Phàm đều bị chúng tôi theo dõi” Ngũ Long Vương gằn giọng nói.
Sở Trung Thiên đột nhiên nhếch mép, trêu tức: "Vậy tức là ông cũng nghe được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604628/chuong-1137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.