Cố Họa Y nói: “Mọi người đều ra ngoài cả đi.”
Sau khi cô thấy Hầu Đức Dương đến thì biết chắc ông nội đã được cứu rồi. Tuy không chắc chắn tuyệt đối, nhưng tỉ lệ thành công vẫn rất cao.
Cố Thiệu Dũng thầm rủa ông cụ Cố đi đời nhà mà, nguyền rủa Hầu Đức Dương không cứu sống được ông cụ Cố.
Khoảng nửa giờ sau, trong lúc mọi người đang lo lắng không yên thì Cố Thiệu Dũng lại chỉ lo nhìn thời gian, dần dà ông ta bắt đầu thấy đắc ý. Đã lâu như vậy, phỏng chừng ông cụ Cố đã hết thuốc chữa rồi.
Cuối cùng cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Hầu Đức Dương mệt muốn ngất xỉu. Lý Phàm sải bước lên đỡ Hầu Đức Dương. Hầu Đức Dương đầu đầy mồ hôi, cảm thán nói: “Ngại quá đã làm lỡ thời gian của mọi người, thành công rồi.”
Khi Hầu Đức Dương nói xong câu này, đám người Cố Họa Y đầu tiên là sững sờ, sau đó ai cũng mỉm cười vui mừng.
Sắc mặt Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong nhăn như mướp đắng, Lý Phàm không nhịn được nói: “Bệnh của ông cụ là sao thế? Tại sao ông cụ đột nhiên bị bệnh?”
Lúc này, vẻ mặt của Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong đều đột ngột thay đổi. Bọn họ lập tức chột dạ, bởi vì ông cụ đột nhiên bị bệnh phần lớn đều tại bọn họ.
Bọn họ vốn tưởng việc này không hề có sơ hở. Ai ngờ Lý Phàm lại để ý đến chi tiết này. Bảo sao bọn họ không lo lắng cho được?
Hầu Đức Dương nói thật: “Chắc hẳn ông cụ Cố đã ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604464/chuong-973.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.