Hầu Đức Dương đúng mực nói: “Tôi là Hầu Đức Dương. Tôi đến đây theo lệnh của một người.”
Sau khi Hầu Đức Dương nói xong, tất cả mọi người có mặt ở đó đều ồ lên.
Bọn họ đều ngơ ngác nhìn nhau. Ai cũng đang tự hỏi không biết người nào có uy tín như vậy lại có thể mời được thần y Hầu Đức Dương đến đây. Nhưng tất cả bọn họ đều đã quên lời nói lúc nãy của Cố Họa Y.
Hơn nữa, bọn họ đều nghĩ chắc chắn Lý Phàm sẽ không có tư cách đó. Vì thế ngay lập tức liền loại Lý Phàm ra khỏi suy nghĩ của mình.
Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong đanh mặt. Chuyện gì thế này? Sao thần y Hầu Đức Dương lại đến đây? Nếu đối phương đã đến chẳng phải bọn họ xong đời rồi sao?
Sắc mặt Cố Thiệu Dũng là khó coi nhất. Ông ta hít một hơi thật sâu, hoang mang tột độ. Ông ta thấy mình sắp đi đời nhà ma rồi.
Lúc nãy ông ta đã tự ý ký tên vào di chúc, lỡ như ông cụ Cố khỏe mạnh lại, chẳng phải ông ta không còn đường sống nữa sao?
“Chắc chắn là có quý nhân giúp đỡ.” Những người có mặt ở đây ngoài Lý Phàm và Cố Họa Y biết rõ sự thật ra còn có Cố Bội San cũng biết việc này là do Lý Phàm làm. Nhưng cô ta vẫn giữ bí mật giúp anh, không hề lên tiếng giải thích.
Mọi người chỉ có thể gật đầu, cho rằng có quý nhân nào đó đang giúp đỡ bọn họ.
Ông cụ Cố cứ tưởng đó là người quen cũ của mình, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604463/chuong-972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.