🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cố Họa Y nghe vậy thì mặt mày ảm đạm, cô không ngờ bác cả lại đứng đây phát động mọi người.

Lý Phàm lớn tiếng hỏi ngược lại ngay trước mặt mọi người: “Chẳng lẽ hai ông không chọc tức ông cụ à? Hơn nữa, chúng tôi chọc ông cụ tức giận vẫn không nhiều bằng hai người.”
Mọi người nghe vậy thì sửng sốt, rồi liếc nhìn nhau, không biết nên làm gì mới phải, dù gì Lý Phàm cũng có lý mới nói thế.
Đúng lúc này, bác sĩ mới đi vào phòng cấp cứu bỗng bước ra, đầu đầy mồ hôi thở dài: “Xin lỗi, chúng tôi đã hết cách rồi.”
“Chuyện này thật sự… quá xấu rồi!” Cố Thiệu Dũng kích động đứng dậy, lúc này ông mới nhận ra tâm trạng mình hơi kích động, nên vỗ trán, rất thương tiếc nói.
Cố Họa Y sốt sắng hỏi: “Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao bác sĩ?”
“Đúng đó, không còn cách nào khác ư?” Để bày tỏ lòng hiếu thảo của mình, Cố Thiệu Dũng sốt sắng nói.
Bác sĩ mặc áo blouse trắng trầm ngâm mấy giây rồi nói: “Thật ra vẫn còn một cách, nhưng bỏ đi, mấy người không làm được đâu.”
“Dù có một tia hy vọng, tôi cũng sẽ tranh thủ giành lấy.” Cố Họa Y nói, mặc dù gần đây tâm trạng ông nội thất thường, nhưng chí ít cũng là ông nội cô.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Cố Họa Y, bác sĩ mặc áo blouse trắng mới nói: “Trừ phi là thầy Hầu Đức Dương tới đây một chuyến, nhưng tiếc rằng hôm nay ông ấy phải tới nơi khác, có lẽ không kịp nữa rồi, dù tới kịp, tôi nói có hơi khó nghe nhưng mấy người cũng chẳng mời được, nên tốt nhất đừng ôm hy vọng này.”
Cố Họa Y nghe vậy thì suy sụp ngồi bệch xuống ghế, Lý Phàm nhíu mày hỏi: “Vậy người bệnh còn bao nhiêu thời gian nữa?”
Lúc này bác sĩ mặc áo blouse trắng mới trầm ngâm nói: “Có lẽ chỉ còn nửa tiếng nữa, mọi người xem có thể tranh thủ được không?”
Ông là người theo chủ nghĩa nhân đạo nên khá ủng hộ, dù gì ông cũng chỉ nói ra thôi, còn thành công hay không thì không nằm trong câu nói của ông.
“Chuyện này, haizz.” Trong lòng Cố Thiệu Dũng đã mừng đến phát điên, nhưng vẫn giả vờ thương tiếc.
Lý Phàm không nỡ nhìn thấy Cố Họa Y đau lòng, dù gì cũng còn một tia hy vọng, nên anh vẫn phải tranh thủ, hơn nữa ông cụ còn phải duy trì tình hình trước mắt, nếu ông cụ mất thì cục diện này sẽ cực kỳ hỗn loạn.
Với tình hình trước mắt, Lý Phàm hy vọng có thể bớt được chuyện nào hay chuyện nấy, anh mượn cớ đi vệ sinh, gọi cho Hầu Đức Dương, nếu đối phương thật sự khởi hành rồi, thì anh cũng hết cách bảo ông ta quay về.
Còn việc Hầu Đức Dương có từ chối hay không đều do ông ta quyết định, Lý Phàm sẽ không ép buộc, Hầu Đức Dương nhận được điện thoại của Lý Phàm, biết đã xảy ra chuyện lớn như vậy thì hủy bỏ lộ trình đi tới nơi khác, gấp gáp chạy tới bệnh viện.
Mấy người Cố Thiệu Dũng bắt đầu đi vào gặp mặt ông cụ lần cuối, nhưng ông cụ Cố bỗng thay đổi thái độ, đòi nói chuyện với Cố Họa Y trước.
“Ông nội.” Nước mắt Cố Họa Y nhất thời vỡ òa, rơi lã chã xuống sàn, ông cụ Cố cười nói: “Cháu khóc cái gì, trong nhà họ Cố, cháu là một trong đứa cháu mà ông kiêu ngạo nhất.”
Lúc này sắc mặt Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong cực kỳ khó coi. Bọn họ không ngờ ông cụ Cố lại xem trọng Cố Họa Y như vậy. Nếu không phải chính mắt nhìn thấy thì bọn họ sẽ không tin mọi chuyện trước mắt là sự thật.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.