Anh tưởng Lý Phàm nhìn bề ngoài có vẻ vô hại, ai ngờ lại ra tay tàn nhẫn như thế.
Lý Phàm mất kiên nhẫn nói: “Tôi không muốn cho anh quá nhiều cơ hội, hy vọng anh có thể tự nói ra, bằng không cổ chân còn lại cũng sẽ tàn phế, đến lúc đó nửa đời còn lại của anh chỉ có thể ngồi xe lăn, vì chút tiền đó có đáng không?”
Sát thủ tức giận, định bật thốt rằng là 15 tỷ đấy, nhưng lại nhẫn nhịn, anh không hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn 15 tỷ đó sẽ tan thành mây khói.
Chuyện đã đến nước này, không bằng giữ lại mạng sống.
Lúc Lý Phàm sắp xuống tay lần nữa, thì trong lòng sát thủ càng áp lực, suýt ngã quỵ, vội xua tay nói: “Anh, tôi sai rồi, giờ tôi sẽ nói ra hết.”
Lý Phàm khẽ cười nói: “Vậy mới ngoan chứ.”
Sát thủ nghe xong thì cảm thấy cực kỳ khó chịu, sao anh nghe câu này cứ như đang mắng anh vậy?
“Là Bạch quân sư sai tôi làm.” Sát thủ vội nói, để giữ lại mạng, anh không quan tâm nhiều đến thế, đành phải bán đứng Bạch quân sư.
Lý Phàm nghe vậy thì cảm thấy rất xa lạ với cái tên Bạch quân sư này, rồi anh chợt nhớ ra trước khi Trương Đức Võ rời đi, đã nhắc đến người này với anh.
Trương Đức Võ nói Bạch quân sư nham hiểm tàn nhẫn, trình độ hiểm ác vượt xa ông ta, người có thể khiến ông ta đánh giá là nham hiểm xảo quyệt như vậy, thì có thể thấy tên Bạch quân sư này không đơn giản.
Lý Phàm nhíu mày, anh tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604455/chuong-964.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.