Sau khi Hà Băng nghe thấy lời này, cô ta quan sát Lý Phàm, sau đó đột nhiên bật cười.
Lý Phàm ngẩng đầu, vẻ mặt đầy hoang
mang, anh hoàn toàn không hiểu ý của Hà Băng
Hà Băng cười: "Bình thường anh mạnh
mẽ quyết đoán, không ngờ lại là người hay suy nghĩ như vậy.”
Lý Phàm trợn mắt nói: "Tôi không phải mấy kẻ lưu manh.”
"Yên tâm đi, không ảnh hưởng gì đâu, chúng ta là bạn bè trong sáng." Hà Băng tiếp tục nói: "Nếu ba mẹ tôi biết những sự tích của anh thì bọn họ chắc chắn sẽ rất thích anh đấy.”
Lý Phàm nghe thế nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng, sao giống như đi gặp người lớn trong nhà vậy, sau khi nhìn thây Hà Băng mỉm cười ngây ngô thì anh cũng không trêu chọc đối phương nữa.
Lý Phàm vốn dĩ muốn từ chối, nhưng Hà
Băng cử mời liên tục khiên Lý Phàm khó lòng từ chối, cuối cùng chỉ có thể đồng ý,
sau khi anh đồng ý, Lý Phàm đến nhà Hà Băng.
Khi Lý Phàm nhìn thấy Hà Băng sống trong một khu dân cư thì anh có hơi ngạc nhiên, anh tưởng gia đình của Hà Băng sẽ sống trong ở biệt thự, ai biết được nơi Hà Băng đang sống lại là một khu dân cư bình thường.
Không phải Lý Phàm có ý coi thường Hà Băng, mà là anh cảm thấy Hà Băng phải sống trong một tiểu khu cao cấp mới đúng.
Hà Băng nói: “Tôi và ba mẹ không có nhu cầu cao về nhà ở, chỉ cần có thể sống là được, không chú trọng quá nhiều.”
Lý Phàm trả lời: “Thật ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604420/chuong-929.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.