Chuyện tới hiện gì, anh ta chỉ có thể tạm thời xin tha thứ, tuy rằng mất mặt nhưng tốt hơn bị đau rất nhiều, nếu anh ta không cầu xin tha thứ, nói không chừng cổ tay của anh ta sẽ bị phế. . Lúc này Lý Phàm mới buông tay, cậu Lâm đề phòng lui ra sau vài bước, đồng thời hét lên: "Chúng mày đâu cả rồi? Nói ở bên bảo vệ tạo cơ mà, còn không mau đi ra cho tao?"
Vệ sĩ bên cạnh cậu Lâm đều đang hút thuốc trong rừng cây, bọn họ cho rằng cậu chủ vào khách sạn rồi thì sẽ không còn chuyện của bọn họ nữa, khi nghe thấy tiếng rống giận trong bộ đàm, cả đám đều toát mồ hôi lạnh, vội vàng chạy ra khỏi rừng cây nhỏ.
“Cậu Lâm, chúng tôi ở đây” Lúc này những vệ sĩ cao lớn thô kệch đó mới rối rít chạy vào, cung kính nói với cậu Lâm.
Sau khi cậu Lầm nhìn thấy vệ sĩ bên cạnh mình đến, lập tức phấn khích, chỉ vào Lý Phàm cười lạnh nói: “Đánh đến chết cho tôi.”
Những vệ sĩ cao lớn thô kệch đó đều phục tùng mệnh lệnh tuyệt đối, cậu Lâm vừa ra lệnh, cho dù là ai, bọn họ chỉ cần ra tay là được.
Lúc này, Trần Hiểu Đồng chạy ra, hóa ra cô ta ở công ty rất buồn chán, muốn đi tìm Lý Phàm, nào ngờ sau khi cô ta ra ngoài thì nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được ngây ngẩn cả người.
“Sao cô lại ở chỗ này?” Trần Hiểu Đồng vẫn rất có ý kiến với Cố Bội Sam, cau mày nói: “Chẳng lẽ là vì cô nên anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604316/chuong-825.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.