Nói không chừng đến lúc đó còn lưu lạc đầu đường, nghĩ đến đây, Cố Bội Sam tuyệt vọng nhắm mắt lại, đột nhiên cô ta nhìn thấy bóng người quen thuộc.
Khi cô ta nhìn đến bóng dáng người kia, cô ta vội vàng lên tiếng gọi: "Anh rể, cứu tôi"
Lý Phàm hơi kinh ngạc, vốn anh chỉ muốn xem náo nhiệt, không có tâm tư muốn cứu Cố Bội Sam, ai ngờ Cố Bội Sam lại gọi thằng anh lại.
"Anh rể?" Người gọi là cậu Lâm béo mập kia liếc mắt đánh giá trên dưới Lý Phàm, sau đó anh ta cười nhạo: "Mày không phải cái thằng ăn bám vợ nổi tiếng ở Hán Thành đấy chứ?"
Lý Phàm nghe vậy thì hơi nhíu mày, chẳng qua anh đã quen rồi. "Anh rể, cứu tôi." Cố Bội Sam như nhìn thấy được hy vọng, không ngừng cầu cứu Lý Phàm.
Lý Phàm do dự, anh nghĩ mình có nên cứu Cổ Bội Sam hay không, lúc trước Cố Bội Sam đúng là đã làm không ít chuyện xấu, nhưng ít nhất bây giờ cố Bội Sam cũng đã sửa lại sai lầm.
Hơn nữa mấy ngày nay cô ta chưa gây chuyện phiền toái gì, nói theo tình cảm thì nếu anh không cứu, quả thật không thể nói nổi, lại thế nào Cố Bội Sam cũng là em của Cố Họa Y.
Cậu Lâm vỗ cái bụng của mình, cười tủm tỉm nói với Cố Bội Sam: "Một thằng bám váy vợ như nó thì có thể làm gì, cô vẫn nên đi theo tôi đi." Cổ Bội Sam giãy dụa không ngừng, nhưng dù cô ta giãy dụa thể nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay bẩn thỉu của cậu Lâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604315/chuong-824.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.