🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Không ngờ cậu Chu lại mặc mỏng manh thế, có phải đã sớm chuẩn bị chờ chúng tao tới sủng hạnh không. Bốn người chúng mày tới hầu hạ cậu Chu một chút, cũng coi như giúp bạn tạo mở đường" Tên bảo vệ gầy nhỏ chỉ vào bốn người Hàn Mãnh nói.
Tên bảo vệ nhỏ gầy đã phá nát sự kiên trì cuối cùng trong lòng Chu Kiên Cường, để đàn em của mình chơi mình thì sao này sao còn có mặt mũi lăn lộn bên ngoài!
Mặc dù bò ra từ nơi này cũng mất hết mặt mũi, nhưng còn tốt hơn so với việc bị đàn em của mình làm cái kia. "Tôi bò!" Không còn lựa chọn nào khác, Chu Kiên Cường nghiến răng, căm hận nói, sau đó nhìn bảo vệ nhỏ gầy, dè dặt nói: "Phiền anh giúp tôi kéo quần lại."

"Chỉ cần cậu Chu chịu phối hợp với chúng tôi, chúng tôi nhất định cũng sẽ phối hợp với cậu Chu" Tên bảo vệ nhỏ gầy cười kiểu để tiện, vươn tay kéo quần Chu Kiên Cường lên. Không còn cảm giác gió thổi lạnh mông nữa, cuối cùng Chu Kiên Cường cũng được thở phào một hơi. Như vậy cuối cùng cũng có thể giữ lại chút mặt mũi, mặc kệ mất mặt thế nào thì quần lót vẫn còn là được. Hai tay chống người đứng dậy, sau đó Chu Kiên Cường dùng sức kéo lê cơ thể mình bò về phía trước.
"Ôi! A! Đau quá!"
Mỗi một lần chuyển động là cơn đau thấu xương lại ập tới, tiếng hít vào một hơi lạnh cùng với tiếng la hét vì đau đớn đan xen vào nhau. Đội trưởng Hùng giơ ngón cái với bảo vệ nhỏ gầy. Bảo vệ nhỏ gầy cười đắc ý, sau đó giơ chân đạp Hàn Mãnh một cái, hét lên: "Chúng mày còn đứng ngốc ở đấy làm gì, còn không mau cổ vũ cậu Chu cố lên đi!"
Bốn người Hàn Mãnh bày ra vẻ mặt đau khổ liếc nhìn nhau, đều nghĩ bây giờ hình thức mạnh hơn người, chỉ có thể có lỗi với Chu Kiên Cường thôi. Đây cũng không phải là do chúng tôi không coi nghĩa khí ra gì thực sự là không có điều kiện nói nghĩa khí
Bốn người Hàn Mãnh xê dịch bước chân đi theo bên cạnh Chu Kiên Cường, nhìn chằm chằm nhóm bảo vệ kế bên, sau đó nhỏ giọng nói: "Anh Kiên Cường, anh nhất định phải kiên cường, cố lên! Cố lên! Kiên trì bò ra đi!"
"Hừ, các người có biết cổ vũ không vậy, hô như vậy nếu lát nữa không gọi ra được khí thế của cậu Chu thì phải làm sao! Không thấy tiếng la của cậu Chu vừa nhiều vừa vang à, chúng mày theo tao hát bài ca lao động đi!"
Tên bảo vệ nhỏ gầy vừa nói vừa giựt tóc bốn người Hàn Mãnh một cái "Chúng mày học tập một chút, cùng tao hát bài ca lao động đi!"
Tên bảo vệ nhỏ gầy liếc mắt nhìn bốn người Hàn Mãnh một chút, thấy bốn kẻ đó đang nhìn mình thì nhấc tay làm tư thế cố lên: "Cậu Chu dùng sức bò đi, hey ho! Bò ra khỏi Bách Lạc Hối nào, hey yo! Cậu Chu đừng hộ đau, đau mới có sức được."
Tên bảo vệ nhỏ gầy làm mẫu một lần, lại dẫn theo bốn người Hàn Mãnh hổ hai lần, sau đó ra hiệu bốn người đi theo Chu Kiên Cường động viên cố lên.
Trong âm thanh hô hào khàn giọng cổ vũ mình cố lên của bố người Hàn Mãnh, Chu Kiên Cường chậm rãi bò ra ngoài cửa phòng bao. Bò ra ngoài cửa phòng bao, cả người Chu Kiên Cường đều ướt đẫm mồ hôi, răng cắn chặt môi dưới đến chảy ra chút máu. Bốn người Hàn Mãnh vây quanh bên cạnh Chu Kiên Cường, trong lòng cực kỳ phức tạp nhìn anh ta, tiếng la theo thời gian nhỏ lại. "Chúng mày chưa ăn cơm à, hô to bài ca lao động lên. Nếu vì chúng mày hô không tốt mà ảnh hưởng đến việc cậu Chu bò ra ngoài thì chúng tao sẽ đánh gãy mười chỗ trên chân chúng mày!" Giọng của đội trưởng Hùng vang như chuông đồng hồ.
Bốn người Hàn Mãnh run lên, lập tức cao giọng hô to bài ca lao động hơn, mà càng hộ càng hăng.
Tiếng hô càng lớn, trong lòng càng hưng phấn hơn, theo tiếng hô, bao nhiêu lần bị Chu Kiên Cường miệt thị khi xưa ùa về trong lòng bốn người Hàn Mãnh.
Nhìn cậu Chu khốn khổ bò trên đất, trong lòng bốn người Hàn Mãnh có cảm giác sảng khoái, bắt đầu dùng hết lực bình sinh hô hào bài ca lao động.
. Không biết có phải do bài ca lao động kích thích, hay vì Chu Kiên Cường đã chai sạn với đau đớn, hai tay anh ta bắt đầu có lực, tốc độ bò cũng nhanh hơn, cũng không còn cảm thấy đau như lúc đầu mỗi lần di chuyển nữa.
Cảnh tượng bốn người vây quanh Chu Kiên Cường hô hào bài ca lao động, Chu Kiên Cường kéo lê cái chân gãy bò ra ngoài làm cho mỗi người trong Bách Lạc Hội chứng kiến được đều ngạc nhiên.
Có điều nhìn mười tên bảo vệ đi theo sau cái tổ hợp kỳ quái này thì không ai dám lên tiếng hỏi thăm gì, người vây xem đều hiểu trong lòng là đám người
kia tám phần đã đắc tội với nhân vật lớn rồi.
Lúc Chu Kiên Cường bò ra đến cổng của Bách Lạc Hối, cảm thấy như vừa trải qua một năm dài dằng dặc vậy.
Tựa vào thành của Bách Lạc Hối, Chu Kiên Cường cảm thấy cả người mình đều mệt lả, với cả miệng khô lưỡi đắng, nhỏ giọng nỉ non hai cầu muốn uống nước rồi mắt anh ta tối sầm lại, ngất đi.
Đội trường Hùng chụp hình, quay video cả quá trình, thấy Chu Kiên Cường đến công thì ra hiệu cho tên bảo vệ nhỏ gầy gọi xe cứu thương. Quay xong video, đội trưởng Hùng về xem video một lượt, sau đó gọi điện báo cáo cho Lý Phàm, đồng thời gửi video qua. Lý Phàm xem video một chút, sau đó để điện thoại sang một bên, không quan tâm chuyện của Chu Kiên Cường nữa.
xem
***
Chân Trát Nam về tới nhà họ Chân. Nhìn ông nội đang ngồi đối diện, Chân Trát Nam run run bờ môi, muốn nói lại thôi. "Nghiệp chướng! Mày biết Lý Phàm là ai không!" Ông nội Chân Trát Nam, Chân Hồng Tu tức giận quát. "Chẳng phải là tên ở rể nhà họ Cố sao, cháu đã xem qua tư liệu rồi." "Con khỉ! Lý Phàm là thiếu chủ Long Môn! Là người thừa kế tương lai của Long Môn!" "Hả?" Chân Trát Nam hoàn toàn kinh ngạc.
Thân phận thực của Lý Phàm đã vượt ra ngoài dự đoán của Chân Trát Nam. Lại nghĩ tới nhà mình dựa vào Đại Long Vương của Long Môn mới có được tài phú và quyền thế ngày hôm nay, Chân Trát Nam đột nhiên cảm thấy cả người lạnh đi.
"Ông nội, cháu không biết. Cháu thực sự không biết anh ta là thiếu chủ của Long Môn! Anh ta đường đường là thiếu chủ của Long Môn thì sao phải tới Hán Thành ở rể cho một nhà họ Cổ nho nhỏ chứ!".
Chân Trát Nam từng gặp qua kẻ giả heo ăn thịt hổ, nhưng chưa từng thấy kiểu giả heo ăn thịt hổ như Lý Phàm. Mẹ nó anh là người thừa kế tương lại của Long Môn, không ở Long Môn làm đại gia đi, chạy tới Hán thành ở rể là tính trải nghiệm cuộc sống à!
Trong lòng Chân Trát Nam rối bời cực kỳ, bờ môi run rẩy nói tiếp: "Ông nội, vậy Lý Phàm bảo cháu cầm đi là có ý gì? Chúng ta phải làm thế nào đây!" Chân Hồng Tu nhắm mắt lại, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường. "Bây giờ tình thế của Long Môn phức tạp, mặc dù Lý Phàm là thiếu chủ trên danh nghĩa, nhưng chưa hẳn có thể thành công lên chức. Bây giờ Long Hậu và Đại Long Vương đều có mưu đồ của riêng mình, ý trong lời nói của Lý Phàm hẳn là muốn lợi dụng chúng ta nắm được điểm sơ hở của Đại Long Vương.
Hừ! Cậu ta đúng là mơ đẹp, chuyện này chắc chắn không làm theo. Gần đây Đại Long Vương đã ra tay, sợ là không được bao lâu thì tình thể sẽ sáng tỏ, chúng ta tạm thời án binh bất động chờ thời cơ. Đến lúc đó giúp Đại Long Vương diệt trừ Long Hậu và Lý Phàm, chúng ta sẽ làm công thần của Long Vương"
Chân Hồng Tu cũng sớm có chủ ý ổn thỏa, quyết định đi theo Đại Long Vương tới cùng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.