Chu Kiên Cường cảm giác được có bóng đen đang bao phủ mình lại, anh ta chật vật nghiêng đầu, cố gắng ngẩng lên nhìn.
Đội trưởng Hùng cúi đầu nhìn xuống Chu Kiên Cường, thấy Chu Kiên Cường ra vẻ ngưỡng mộ nghiêng đầu nhìn lên trên thì cười nhạo nói:
"Cậu Chu, nên đi bệnh viện thôi. Tôi có thể giúp cậu gọi xe cứu thương, nhưng mà cậu phải bỏ ra Bách Lạc Hồi mới có thể lên xe cứu thương được."
Chu Kiên Cường nghe đội trưởng Hùng nói xong, vẻ mặt đau khổ nhắm chặt mắt lại, đầu đang ngẩng lên đột như như mất đi trọng lực, cả người ngã rầm trên đất. Bò ra ngoài? Hai chân bị đánh gãy mười chỗ, động một cái là đau chết người..
Đừng nói là bò ra khỏi Bách Lạc Hồi, sợ là bò được đến cửa phòng bao riêng thì Chu Kiên Cường đã bị choáng vì đau rồi.
Chu Kiên Cường cảm thấy mình không chịu được tra tấn nữa rồi, hi vọng đối với sinh mệnh đã mất, người cũng trở nên bình tĩnh lại.
Trong lòng Chu Kiên Cường chỉ muốn trực tiếp chết đi, như vậy còn nhẹ nhõm sảng khoái hơn là so với việc kéo hai cái chân bị gãy mười chỗ ra ngoài.
Chu Kiên Cường từ từ nhắm hai mắt, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh: "Ông nội Lý Phàm! Sợ là tôi không bò ra nổi Bách Lạc Hối rồi, hay là anh trực tiếp giết chết tôi đi, đừng chơi tôi kiểu này nữa, tôi thực sự không chịu được cảm
giác đau đớn này rồi. Anh cho tôi thoải mái chút đi."
"Sao, lại cảm thấy chết thì sướng hơn hả? Lúc anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604191/chuong-700.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.