🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bởi vì Trần Phú không chỉ có sức mạnh mà các cơ trong cơ thể hắn ta cũng bị xơ hóa hoàn toàn do thuốc xúc tác, khả năng phản đòn vượt xa người bình thường.

Vì vậy, Trần Phú thấy không cần lo lắng trước cú đá của Lý Phàm, thậm chí hắn ta còn nghĩ nếu Lý Phàm đá trúng mình, ngược lại Lý Phàm sẽ bị gãy chân bởi lực xung kích mạnh mẽ của hắn ta.

"Chỉ chút sức lực này mà muốn làm tao bị thương sao? Đúng là nực cười. Để tao cho mày biết sức mạnh của tao...Á!"

Bốp!

Chân Lý Phàm đá lên đầu Trần Phú, sức mạnh khổng lồ kia đẩy đầu Trần Phú lệch sang một bên, tiếp đó luồng sức mạnh cực lớn đó dồn vào toàn thân Trần Phú, khiến cả người hắn ta xoay một vòng rồi bay ra ngoài.

Đám người Bát gia thấy vậy đều ngẩn người, hoàn toàn không biết nên diễn tả sự bàng hoàng trong lòng như thế nào.

"Đây chính là sức mạnh nghìn cân trong lời đồn sao? Chân của thiếu chủ thoạt nhìn cùng lắm chỉ tầm vài chục ký, chẳng qua chỉ mạnh hơn người thường chút thôi, mình cũng có thể làm được dễ dàng nhưng mình có thể đá bay người kia dễ như vậy không? Chắc chắn là không!"

Bát gia tự lẩm bẩm, cảm thấy thế giới quan trong lòng đang sụp đổ ầm ầm. Không phải người ta đều nói ai mạnh người đó là vua sao? Nhưng tại sao lại xảy ra cảnh tượng trước mắt thế này? Rốt cuộc Lý Phàm đã làm được điều đó bằng cách nào?

Trần Phú cũng vô cùng choáng váng, vốn nghĩ mình có thể ra đòn chớp nhoáng, đánh cho Lý Phàm không còn manh giáp, nào ngờ lại bị cú đá nhẹ như bay của Lý Phàm đạp bay ra xa.

"Oành!" Trần Phú nặng nề rơi xuống đất, nện mặt đất thành một cái hố lớn, bụi bay mù mịt, thoạt nhìn như vừa mới xảy ra một vụ nổ nhỏ.

Hai tay Trần Phú ôm cái đầu choáng váng, chóng mặt đứng dậy bước ra khỏi cái hố như một gã say.

"Mày, rốt cuộc mày đã cản đòn của tao bằng cách nào? Đáng lẽ ra mày sẽ không thể đỡ nổi một đòn của tao, đáng lẽ ra tao không nên bị đánh bay mới phải!"

"Đây chính là sức mạnh của kỹ xảo."

"Sức mạnh của kỹ xảo? Biến mẹ cái thứ sức mạnh kỹ xảo vớ vẩn của mày đi. Mày có biết một kẻ khỏe hơn người có thể đánh thắng mười người biết võ không? Võ công trên đời này chỉ cần nhanh là không có gì không phá được. Mà sức mạnh lẫn tốc độ tao đều có đủ!"

Trần Phú tức giận gầm lên. Hắn ta không hiểu sao lại bị đánh dễ dàng như vậy, đáng lẽ ra người bị hắn ta đánh bại là Lý Phàm mới phải.

Lý Phàm mỉm cười đi về phía Trần Phú, ngoắc ngoắc ngón tay với Trần Phú nói: "Nào, chúng ta cùng chơi tiếp, để tao coi mày còn bản lĩnh gì nữa."

"Muốn chết!"

Trần Phú lao về phía trước, móng tay sắt hợp kim titan trên hai bàn tay điên cuồng vung lên hạ xuống vẽ ra vô số hình ảnh lướt qua trên không trung.

"Đúng là chẳng có bản lĩnh gì. Mày chiến đấu mà toàn dựa vào bản năng của động vật, quá cấp thấp. Xem ra, mấy kẻ cải tạo mày thành bộ dáng quái vật này đã không cho mày xài những thứ tốt nhất."

Lý Phàm bỗng vung tay ra, từ cái bóng của móng tay, chính xác túm chặt hai cổ tay của Trần Phú, sau đó vặn mạnh một cái, tiếng răng rắc văng lên, hai cổ tay của Trần Phú gãy lìa.

"A! Tay của tao! Tại sao lại như vậy? Tại sao mày lại làm được điều này?"

Trần Phú đau đến lồi con ngươi ra ngoài. Sức mạnh cuồn cuộn trong cơ thể không thể bộc phát ra ngoài, cứ tưởng đấu với Lý Phàm hắn ta sẽ như voi giẫm kiến nhưng nào ngờ kiến lại giẫm nát đầu voi.

"Ha ha, tao đã nói rồi. Đây là sức mạnh của kỹ xảo. Một kẻ khỏe hơn người có thể đánh thắng mười người biết võ ngược lại mười người biết võ cũng có thể đánh thắng một kẻ khỏe hươn người. Mày chỉ có sức mạnh hơ người nhưng lại không hề biết sử dụng những sức mạnh này. Sự chênh lệch trong chiến đấu giữa tao với mày giống như Audi và Alto."

Trần Phú nghe xong thì sững sờ, sao mà khoảng cách lại giống như Audi và Alto? Nhưng dù có như vậy thì Trần Phú cũng là Audi mới đúng.

Hai mắt Trần Phú đỏ ngầu, hoàn toàn không có tâm trạng nói chuyện phiếm với Lý Phàm, lúc này hắn ta chỉ muốn liều mạng khiến Lý Phàm bị thương nặng mà thôi.

Hắn ta lách người sang một bên, cố gắng hết sức dùng vai đánh vào lồng ngực Lý Phàm, xem ra là muốn đánh nhau tiếp rồi.

Lý Phàm lắc đầu, hai tay chụp lấy bả vai của Trần Phú bóp mạnh xuống, khiến hai vai hắn ta bị bóp nát.

"Á!"

Trần Phú hét lên đau đớn, bởi vì bả vai đau đớn, khiến Trần Phú không thể dùng sức chỉ có thể mềm oặt đụng vào lồng ngực Lý Phàm.

Lý Phàm cười hờ hững, hai tay chống nhẹ lên hông Trần Phú, bỗng vặn mạnh, “rắc” một tiếng xương sống của Trần Phú bị Lý Phàm đẩy ra ngoài.

Chỉ trong chớp mắt Trần Phú đã trở thành một người tàn phế không còn sức lực.

Đám người Bát gia đứng trong sảnh khách sạn không ngừng hít thở thật sâu, dáng vẻ kinh ngạc tột độ.

"Trời ơi, sao thiếu chủ lại lợi hại như vậy? Sức chiến đấu quá tuyệt vời. Chẳng khác gì cỗ máy giết người mà!"

"Bát gia, tôi nghĩ ông đã quyết định rất sáng suốt. Lúc trước chắc chắn thiếu chủ đã che giấu thực lực của mình. Sau này thiếu chủ thật sự có thể trở mình rồi."

Bát gia chậm rãi gật đầu, gằn giọng nói: "Các người bớt nịnh hót tôi đi. Nếu có bản lĩnh thì nịnh hót thiếu chủ khiến cậu ấy vui vẻ ấy."

Mà ở trong một quán ăn vặt bên đường, Trương Gia Đông thở dài xoa lồng ngực không ngừng đánh trống bổi của mình.

"Đúng là rất bất ngờ. Rốt cuộc Lý Phàm này mạnh đến mức nào? Tuy kỹ xảo và khả năng chiến đấu của Trần Phú không ổn lắm nhưng sau khi uống thuốc cải tạo, sức chiến đấu của hắn ta vẫn có thể nghiền ép đa số cao thủ tinh nhuệ. Thế mà khi đấu với Lý Phàm hắn ta hoàn toàn không có cơ hội phản đòn, đúng là khó tin."

Đồng thời Trương Gia Đông cũng thấy vui mừng vì hắn ta đã không liều lĩnh như Trần Phú, ngược lại càng kiên định với suy nghĩ của mình. Hắn ta nhất định sẽ không lấy cứng chọi cứng với Lý Phàm, hắn ta phải hành động vòng vo, phải khống chế Cố Họa Y trước rồi mới đối phó Lý Phàm.

Sau khi quyết định xong, Trương Gia Đông dứt khoát quay người hòa vào dòng người rồi nhanh chóng rời đi.

Lý Phàm ném Trần Phú đang bất động xuống đất rồi cúi đầu nhìn Trần Phú cười: "Nói đi, vừa rồi người đi cùng mày là ai? Nếu tao đoán không lầm hẳn là Trương Gia Đông phải không?"

"Hừm, tao sẽ không nói gì cả." Trần Phú cứng ngắc đáp, nhắm mắt giả vờ chết.

"Vậy hãy để tao dùng thân thể của mày để luyện tay nghề một chút. Đã lâu rồi tao cũng chưa gõ nát hết các khớp trên cơ thể người. Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội luyện tay nghề rồi. Nếu không tao sẽ quên mất cơ thể con người có bao nhiêu khớp đấy."

Lý Phàm xoa xoa cổ tay, dáng vẻ ngập tràn hưng phấn.

Đôi mắt đang nhắm nghiền của Trần Phú đột nhiên mở ra, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm Lý Phàm, cả người bắt đầu run rẩy.

"Không phải tao không muốn nói, mà là không nói được, nếu nói ra tao sẽ chết!"

"Vậy sao không nói sớm, giả vờ kiên cường như vậy để làm gì? Nếu nói ra sẽ chết thì mày viết ra, vẽ ra cũng được." Lý Phàm trêu tức.

"Có chết tao cũng không nói ra. Dù sau tao cũng đã chết một lần rồi, mày có giỏi thì giết tao luôn đi, đừng hành hạ tao nữa!"

Bây giờ Trần Phú chỉ muốn chết cho xong. Nếu không hắn ta sẽ bị Lý Phàm hành hạ tới lui, như vậy còn khó chịu hơn chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.