Bốp!
Công Tôn Quân vỗ mạnh bàn, bực bội đứng dậy trừng mắt nhìn Lý Phàm.
“Anh nói cái gì? Dám nói cái quạt của tôi không phải là do Bát Đại Sơn Nhân vẽ? Đúng là nực cười, rốt cuộc anh có hiểu tranh họa hay không? Mà dám ăn nói bậy bạ trước mặt tôi!”
Cố Thiệu Huy cũng rất khó chịu trừng mắt nhìn Lý Phàm: “Không được ăn nói bậy bạ, cậu không hiểu thì ngồi một bên đừng nói chuyện, một thứ rành rành ra như thế mà cũng dám nói là giả, cậu đúng là làm tôi mất mặt mà.”
Vương Cẩn Mai lại vươn tay đẩy Lý Phàm ngã sang một bên, khó khăn lắm mới nhận được món quà trị giá vài tỷ, Vương Cẩn Mai cảm thấy bà rất có mặt mũi, cũng không muốn vì Lý Phàm ăn nói bậy bạ mà phá hư chuyện tốt này.
“Cái tên không học vấn không nghề nghiệp như cậu đừng có ăn nói lung tung, mau xuống bếp phụ nấu cơm đi.”
Trần Hiểu Đồng đứng bên cạnh cũng hơi bất bình thay cho Lý Phàm: “Dì Vương, dì nghe anh Lý Phàm nói cho hết đã chứ, anh ấy nói như thế, chắc chắn là có đạo lý của anh ấy.”
“Nó thì có đạo lý gì chứ? Nó đã ở nhà dì bao nhiêu năm, dì còn không biết nó là loại người gì sao, bây giờ mới tiến bộ được vài ngày đã bắt đầu huênh hoang, dì phải cảnh cáo nó trước.”
Vương Cẩn Mai hùng hồn ngang nhiên trừng mắt nhìn Lý Phàm, cảm thấy suy nghĩ của bà hoàn toàn chính xác.
Lý Phàm dở khóc dở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604131/chuong-640.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.