Sau khi Lý Phàm nói xong, thân hình anh giống như ma quỷ xuyên vào giữa mấy người họ.
“Bịch!”
Lý Phàm chém thẳng con dao vào gáy một người, người đó lập tức ngất xỉu, dao găm trong tay cũng tự động thả ra.
Những người còn lại thấy vậy thì hơi kinh hãi trong lòng, nhưng bây giờ không phải là lúc để họ nghĩ ngợi lung tung, mấy người họ đâm thẳng con dao trong tay về phía Lý Phàm.
“Thằng nhóc thối tha, chết đi cho tao!”
Một người trong đó tức giận mắng rồi đâm về phía ngực Lý Phàm.
Lý Phàm lập tức ngồi thụp người xuống, dùng chân đá một cái, khiến tất cả họ đều ngã sóng soài.
Sau đó, Lý Phàm lập tức đứng lên, không chút nể nang giẫm lên cổ tay cầm dao găm của những người đó.
Chỉ nghe thấy âm thanh “rắc rắc”, mấy người họ lập tức kêu gào thảm thiết, tay tự động thả lỏng.
Dao găm lập tức rơi leng keng trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Lý Phàm nhổm người dậy, lạnh lùng nhìn mấy người họ.
“Các người chỉ có chút bản lĩnh này thôi ư?”
Nhưng mấy người họ lại đau đến nỗi không nói nên lời, nằm trên mặt đất ôm cổ tay lăn đi lăn lại.
Lý Phàm ngẩng đầu lên, nhìn Vương Phú trên trán đã đổ mồ hôi lạnh, sau đó đi về phía anh ta.
“Cho anh con đường sống, anh lại không đi, bây giờ anh tự mình chọn đi, anh tự chặt đứt hai chân mình hay là để tôi giúp anh?”
Lúc này, người xung quanh đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của Lý Phàm, lời này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-chu-bi-mat/604108/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.