🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tần Kế Nghiệp hoàn toàn là bất chấp mọi thứ, anh ta hiểu được chỉ cần là chính mình biểu biện, chỉ cần biểu hiện của mình có thể đả động Lý Phàm thì anh ta nhất định sẽ không phải chết.
Không chỉ không phải chết mà còn có thể lọt vào mắt xanh của Lý Phàm, trở thành đàn em bên ngoài của Lý Phàm là không thành vấn đề.
Mặt mũi Tần Kế Nghiệp đã bầm dập, máu tươi chảy ròng từ trên trán xuống, anh ta dùng hết khí lực toàn thân để đứng lên, tiếp theo anh ta không thể đánh lại được nữa, cái còn lại cũng chỉ có khí thế.
Không ít đám con nhà giàu bị khí thế của Tần Kế Nghiệp làm rung động, đều nghĩ không thông sao Tần Kế Nghiệp đã bị đánh thành như vậy mà còn muốn kiên trì ngăn cả.
Chẳng lẽ Tần Kế Nghiệp thật sự chuẩn bị liều chết bảo vệ Lý Phàm?
Rốt cuộc Lý Phàm kia có cái gì mà lại khiến Tần Kế Nghiệp như vậy?

“Lão Tần như này là muốn làm gì đây, cho dù thật sự là chó săn thì bị người đánh đến mức này chủ nhân cũng sẽ ra mặt, nhưng sao Lý Phàm vẫn như Lã Vọng câu cá(1),không phải định nhìn lão Tần chịu chết đấy chứ.”
“Chuyện hôm nay thật sự phá vỡ tam quan, có phải đầu óc Tần Kế Nghiệp bị nước vào không, nhìn dáng vẻ Lý Phàm không khác gì phế nhân, cậu ba Lâm uy phong nửa ngày mà Lý Phàm đến rắm cũng không dám thả, thật sự thấy uất ức thay Tần Kế Nghiệp.”
“Các người nhìn Lý Phàm xem, bên trái là một người đẹp, phía sau là một người đẹp, phía trước còn có Tần Kế Nghiệp liều mạng vì anh ta, các người nói xem rốt cuộc anh ta được hay là không được? Tôi cảm thấy lát nữa cậu ba Lâm có thể làm anh ta thành chó, sau đó đoạt lấy hai người đẹp kia về nhà sung sướng.”
Đám nhà giàu vừa cảm thấy Tần Kế Nghiệp làm thế là không đáng, về mặt khác lại cảm thấy Lý Phàm quá vô dụng, lúc này nếu có bản lĩnh thật sự thì nên động thân mà đi càn quét tứ phương mới đúng, nhưng nhìn dáng vẻ Lý Phàm căn bản không có ý định ra tay nào cả, hơn nữa ngay cả nói cũng không dám nói một câu.
Cậu ba Lâm liếc nhìn Tần Kế Nghiệp, cười lạnh nói: “Kiên cường đấy, vừa rồi có phải mày đánh Bội Sam không? Bắt nó đến đây, để Bội Sam đánh nó xả giận.”
Cố Bội Sam đắc ý ngẩng đầu, cảm thấy hôm nay mình đã làm ra quyết định sáng suốt của cuộc đời, có cậu ba Lâm làm chỗ dựa thì thù mới hận cũ với Cố Họa Y và Lý Phàm nhất định có thể báo được.
Trước lấy chút lợi tức ở chỗ Tần Kế Nghiệp cũng không tồi, nhất định phải dùng giày cao gót dẫm nát mặt Tần Kế Nghiệp.
Tần Kế Nghiệp lộ ra nụ cười sầu thảm, chậm rãi bày ra tư thế: “Đến đây, có bản lĩnh thì hôm nay giết ông nội đi, chỉ cần hôm nay mày không giết tao, sau này tao nhất định giết chết chúng mày!”
“Mẹ kiếp! Mày là cái thá gì mà dám vô lễ với cậu ba Lâm, các anh em lên, đánh chết thằng ranh này.”
“Còn giết chết chúng tao, ông đây thật muốn nhìn xem oắt con mày định giết chúng tao thế nào! Cho mày nát trứng luôn!”
Đám tay chân của cậu ba Lâm la hét xông lên, vung tay vung chân với Tần Kế Nghiệp.
Tần Kế Nghiệp không chống đỡ được nửa phút đã bị ngã ngửa xuống đất.
“Ha ha, cũng chỉ là thằng vô dụng, mồm miệng lại rất to, xem ông mày cho mày mất tất cả, đoạn tử tuyệt tôn luôn!”
Một gã tay chân của cậu ba Lâm la hét bừa bãi, nâng chân đá về phía đũng quần Tần Kế Nghiệp.
Lúc này nếu thật sự bị đá trúng thì Tần Kế Nghiệp chắc chắn sẽ thành thái giám.
Nhìn thấy bàn chân to đang lao tới, Tần Kế Nghiệp tuyệt vọng nhắm hai mắt.
Ánh mắt Trần Hiểu Đồng hơi lóe lên, nhìn chằm chằm Lý Phàm, muốn nhìn xem Lý Phàm có thể ra tay cứu Tần Kế Nghiệp hay không.
Cố Họa Y nhắm mắt lại, giống như không muốn nhìn thấy kết cục bi thảm của Tần Kế Nghiệp.
Trong mắt Cố Bội Sam lại lóe lên sự hưng phấn, nghĩ thầm một đá này nên để cô ta đá, tuy nhiên cũng không nóng nảy, đợi lát nữa nói cậu ba Lâm bắt lấy Lý Phàm là có thể muốn làm gì Lý Phàm cũng được.
Khóe miệng cậu ba Lâm nhếch lên, lộ ra nụ cười đắc ý, cảm thấy hôm nay mình lập uy án gái thật không sai, có thể ôm hai người đẹp cực phẩm về chơi rồi.
Lý Phàm cũng lộ ra nụ cười trào phúng, ngón tay trên bàn khẽ động, một cái ống hút trên bàn bay ra.
Khoảnh khắc ống hút bay ra, mí mắt bác Phúc hơi nhảy lên, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ống hút bằng nhựa bay thẳng đã không dễ dàng, mà để tốc độ có thể nhanh đến mức gần như không nhìn thấy thì lại càng khó hơn.
Phụt.
Ống hút chui vào đầu gối gã đàn ông lực lưỡng đang muốn đá vỡ trứng Tần Kế Nghiệp, ống hút vốn mềm mại nhưng lúc này lại cứng rắn như sắc thép, đâm vỡ xương bánh chè.
“Á!”
Người đàn ông cường tráng hét thảm một tiếng rồi ngã ngửa ra say, hai tay ôm đầu gối lăn lộn trên đất.
“Đầu gối của tôi!”
Cậu ba Lâm và những người khác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghe được tiếng la của người đàn ông cường tráng thì mới nhìn ra có một cái ống hút cắm trên đầu gối gã ta.
Tròng mắt mọi người đều trợn tròn, đều không hiểu ống hút đâm thủng đầu gối bằng cách nào, càng quan trọng hơn là bọn họ không nhìn ra ai là người ném ống hút ra.
Tần Kế Nghiệp thở phào một hơi, hiểu được đây là Lý Phàm ra tay cứu mình.
Thở phào một hơi, Tần Kế Nghiệp lập tức cảm thấy cả người đau nhức, vừa rồi thần kinh căng chặt đè nén cảm giác đau đớn, lúc này đau đớn lại như thủy triều ập tới thổi quyết đầu óc Tần Kế Nghiệp.
Thần kinh không chịu nổi cảm giác đau đớn mãnh liệt này, cả người Tần Kế Nghiệp run rẩy, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Cậu ba Lâm hơi bối rối nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, ánh mắt quét quanh đám người Lý Phàm.
Lý Phàm, Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đều bị cậu ba Lâm quyết đoán loại bỏ, cuối cùng ánh mắt cậu ba Lâm dừng lại trên người bác Phúc.
“Lão già kia, là ông ra tay đúng không? Phá hủy chuyện tốt của tôi, ông tìm đánh đúng không!”
Cậu ba Lâm độc ác nhìn bác Phúc.
Bác Phúc cười không nói, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Đám tay chân của cậu ba Lâm đều nổi giận, cả bọn hung tợn nhìn về phía bác Phúc.
Chuyện vừa rồi tuyệt đối là chuyện mất mặt, hơn nữa người mất mặt không chỉ một mà là cả đám, cho nên đám tay chân của cậu ba Lâm đều hện không thể giết chết bác Phúc ngay.
“Lão già kia, dám làm mà không dám nhận có phải không, dùng ống hút là rất trâu bò có phải không, có bản lĩnh thì ông đáy tay đôi đi, nhìn xem bọn tao có giết chết ông hay không!”
“Võ công cao đến đâu cũng một súng là ngã, trong tay ông đây có súng, lão già ông có hay không? Nếu sợ thì nhanh quỳ xuống!”
Đám tay chân của cậu ba Lâm đều lấy súng ra, họng súng tối om nhắm thẳng bác Phúc.
“A!”
Trần Hiểu Đồng duyên dáng gọi to một tiếng, trên mặt là vẻ hoảng sợ, hai tay đột nhiên vươn ra nắm lấy bả vai Lý Phàm, nửa người trên cũng rướn lên dán vào lưng Lý Phàm.
Vừa rồi Trần Hiểu Đồng xem được rõ ràng cảnh Lý Phàm ra tay, một khắc kia Trần Hiểu Đồng phán toán Lý Phàm là người đàn ông có tình có nghĩa, cảm thấy nếu mình theo Lý Phàm thì có lẽ sau này sẽ thoát khỏi biển khổ.
Huống chi Lý Phàm còn là Thiếu chủ Long Môn, nếu giúp đỡ Lý Phàm diệt trừ Long hậu, Trần Hiểu Đồng cảm thấy mình có thể được đến càng nhiều lợi ích, thậm chí có thể sống cuộc sống tốt đẹp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.