Chương trước
Chương sau
"Anh muốn để tôi làm vệ sĩ cho Lâm Giai Di á?" Sát thủ trừng mắt đầy vẻ không thể tin nổi nhìn Diệp Thanh, nói tiếp: "Lẽ nào anh không sợ tôi nhân cơ hội giết chết cô ta sao?"

"Anh dám sao?" Diệp Thanh bĩu môi hỏi.

"Anh phải biết rằng, mạng của Lâm Giai Di trị giá tận mười triệu tệ, mặc dù ngần ấy cũng không được coi là nhiều trong mắt những kẻ có tiền, nhưng vẫn có thể khiến cho nhiều người bí quá hóa liều đó, đúng chứ?"

"Người khác thì có thể, nhưng anh thì không." Diệp Thanh lắc đầu đáp.

"Tại sao?"

"Bởi vì anh là vua tốc độ bóng đêm."

"Chuyện này có liên quan gì đến việc tôi có bí quá hóa liều hay không chứ?” Sát thủ khó hiểu hỏi.

"Có liên quan, bởi vì Chuột Đêm là người biết giữ lời." Sát thủ hơi sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Anh biết tôi?"

"Đương nhiên rồi." Diệp Thanh bĩu môi: "Nếu không phải tôi hiểu tính cách của anh thì anh cho rằng bây giờ anh còn có thể đứng đây mà nói chuyện với tôi sao?"

"Rốt cuộc anh là ai?" "Tôi là ai có quan trọng không?” "Vậy cái gì mới quan trọng?”

"Sống mới là quan trọng nhất. Tuy anh có thể rất thản nhiên mà đối mặt với cái chết, nhưng tôi nghĩ nếu có thể sống thì anh sẽ không chối từ."

"Không thể không nói, anh thực sự rất hiểu tôi." "Tôi không chỉ hiểu anh mà tôi còn hiểu rất nhiều người." "Aj2"

"Ví dụ như tôi biết tất cả những sát thủ trong top 20 trên bảng xếp hạng sát thủ hàng đầu."

"Chuyện này sao có thể?" Chuột Đêm trợn tròn hai mắt, trên mặt lộ vẻ khó tin.

"Tôi nói rồi, trên đời này không có gì là không thể. Bây giờ anh cần phải cân nhắc xem có chấp nhận đề nghị của tôi hay không, chứ không phải là xoắn xuýt về việc này." Diệp Thanh thản nhiên nói.

Sau khi suy nghĩ khoảng ba phút, Chuột Đêm hít một hơi thật sâu rồi nói: "Tôi có thể làm vệ sĩ cho Lâm Giai Di, nhưng chỉ tối đa một năm, sau một năm, anh phải trả tự do cho tôi."

"Ba năm!"

Chuột Đêm chỉ suy nghĩ một lát rồi cắn chặt hàm răng nói: "Được, ba năm thì ba năm, nhưng mỗi năm anh phải trả cho tôi một triệu."

"Vì những đứa trẻ kia à?"

"Ngay cả chuyện này mà anh cũng biết á?" Chuột Đêm vô cùng kinh ngạc hỏi.

"Tôi đã nói rồi, tôi biết rất nhiều." Diệp Thanh nhún vai, nói: "Nếu không phải anh làm sát thủ vì nuôi hơn hai mươi đứa bé kia anh cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho anh sao?"

Bây giờ Chuột Đêm không chỉ kinh ngạc mà còn cảm thấy có chút sợ hãi. Hiển nhiên anh ta đã thật sự tin rằng Diệp Thanh không chỉ biết rõ về anh ta mà còn hiểu rõ hai mươi người đứng đầu trên bảng xếp hạng sát thủ hoàn toàn

không phải là lời nói dối rồi.

Có thể hiểu rõ được bọn họ, vậy sau chắc chắn sau lưng anh có một mạng lưới tình báo vô cùng khổng lồ!



"Đừng đứng đây mà xoắn xuýt xem tôi là ai nữa, anh cứ vui vẻ quyết định trở thành vệ sĩ của Lâm Giai Di đi."

Diệp Thanh đưa Chuột Đêm trở lại bên cạnh Lâm Giai Di. Nhìn Chuột Đêm ở sau lưng Diệp Thanh, ánh mắt Lâm Giai Di lại toát ra vẻ lạnh lùng, dù sao cũng không có ai vui vẻ khi đối mặt với tên sát thủ từng muốn

ám sát mình cả.

Cho dù rất lạnh lùng nhưng dáng vẻ quyến rũ kia của Lâm Giai Di cũng không hề biến mất đi dù chỉ một chút, đây cũng là điểm mà không phải ai cũng có.

"Tôi tìm một vệ sĩ cho cô đây." Diệp Thanh cười nói với Lâm Giai Di.

"Tại sao lại phải tìm vệ sĩ cho tôi?" Lâm Giai Di khó hiểu hỏi.

"Cũng không biết là cô đã đắc tội với ai, vậy mà lại có người đăng một nhiệm vụ lên web đen muốn mua mặng của cô. Lần này thất bại thì chắc chắn sẽ còn có sát thủ khác tới ám sát cô tiếp, thế nên cô nhất định phải có vệ sĩ."

"Anh đừng nói với tôi là, vệ sẽ anh tìm cho tôi là anh ta nhé?" Lâm Giai Di nhìn về phía Chuột Đêm bĩu môi nói.

"Chính là anh ta!"

"Anh ta là sát thủ ám sát tôi đấy, anh vậy mà lại tin tưởng anh ta?" Lâm Giai Di cau mày nói.

"Tôi tin tưởng anh ta." Diệp Thanh gật đầu.

Lâm Giai Di nhìn thật sâu vào mắt của Diệp Thanh rồi nói tiếp: "Anh đã tin tưởng anh ta thì tôi đây cũng sẽ tin anh ta, kể từ bây giờ anh ta chính là vệ sĩ của tôi."

Sự tin tưởng của Lâm Giai Di đối với Diệp Thanh thật sự rất khó hiểu.

Vốn dĩ Diệp Thanh còn chuẩn bị giải thích một phen, xem ra bây giờ không cần thiết nữa rồi.

"Cô tin tưởng tôi vậy sao?" Diệp Thanh nghỉ ngờ hỏi. "Đương nhiên rồi." Lâm Giai Di mìm cười quyến rũ với anh đáp.

Diệp Thanh hơi run rẩy, trong người lại bùng lên một ngọn lừa tà ác không thể giải thích được.

Yêu tinh này thật đỉnh!

Lâm Giai Di lại chớp chớp mắt hỏi: "Anh thích tôi à?" "Hả, ờm... Không phải."

"Vậy tại sao lại giúp tôi?"

"Chẳng qua là tôi cảm thấy nếu hôm nay đã cứu cô rồi tốt nhất là nên làm đến cùng!"

"Chỉ vì mỗi lý do này thôi á?"

"Vậy còn có thể có nguyên nhân gì khác hả?" "Lễ nào anh không có chút ý gì với tôi à?" "Hở..."

"Hở là ý gì?" Lâm Giai Di đột nhiên tiến lên một bước, gần như sắp chạm vào cơ thể của Diệp Thanh.

"Ờm ờ... Vợ tôi vẫn đang chờ tôi về nhà, tôi không nói nữa, nào có dịp thì chúng ta nói chuyện tiếp nhé."



Sau khi bỏ lại câu nói này, Diệp Thanh lập tức bối rối bỏ chạy.

"Ha ha... Anh chàng này đúng là thú vị thật đó." Nhìn bóng lưng của Diệp Thanh, Lâm Giai Di không khỏi nở nụ cười.

"Nghe đồn Tiếu Oánh Ức nhặt một kẻ ngu về ở rể, bây giờ xem ra mấy lời đồn đại này đúng là xàm lông."

"Anh ấy không phải kẻ ngu, nếu như anh ấy là kẻ ngu như lời đồn thì tất cả người trên đời này đều ngu cả rồi." Chuột Đêm đứng ở một bên đột nhiên lên tiếng nói.

"Anh rất hiểu anh ấy?" Lâm Giai Di híp mắt hỏi.

"Tôi không hiểu anh ấy, nhưng anh ấy lại biết rất rõ về tôi. Thậm chí rất hiểu giới sát thủ chúng tôi, chắc chắn sau lưng anh ấy có góc khuất mà chúng ta

không thấy được, người như vậy đương nhiên sẽ không phải là người ngu."

"Hahaha... Nhưng hầu như toàn bộ người ở Trúc Thành đều đang cười nhạo anh ấy. "Đó là bởi vì những kẻ đó mới thật sự là kẻ ngu."

"Điều này cũng đúng!"

"Cô Lâm, từ hôm nay trở đi tôi sẽ là vệ sĩ của cô. Cô yên tâm, sự tồn tại của tôi sẽ không quấy rầy đến cuộc của sống của cô, tôi sẽ chỉ xuất hiện khi cô gặp phải nguy hiểm mà thôi."

"Đã không quấy rầy tôi, lại còn xuất hiện đúng lúc tôi gặp nguy hiểm, chuyện này sao có thể được?" Lâm Giai Di hơi bất ngờ hỏi.

"Không có gì là không thể, bởi vì tôi đến từ Ám Dạ." Chuột Đêm thản nhiên nói.

Vừa dứt lời, anh ta lắc mình một cái đã hòa mình vào trong màn đêm tối, Lâm Giai Di nhìn xunh quanh một hồi đã không tìm thấy được bóng dáng của anh ta.

Lâm Giai Di nhìn thoáng qua chiếc Ferrari bị đâm đến mức biến dạng kia, cô thở dài một hơi, sau đó đưa tay vẫy một chiếc taxi dừng lại.

Sau khi cô ấy lên xe taxi rời đi, Diệp Thanh mới đi từ sau một gốc cây lớn bên đường ra, nhìn chiếc xe taxi đã đi xa, anh tự lẩm bẩm trong miệng: "Cơ thể Cửu Âm, huyết mạch âm hàn, lẽ nào đây chính là ý trời sao?"

Cửu Âm hợp với Cửu Dương, mà trùng hợp cơ thể anh lại là Cửu Dương.

"Cơ thể Cửu Âm trăm năm khó gặp, mình vậy mà lại gặp được hai cái, đây chính là may mắn à? Còn không phải may mắn thì gì nữa?"

Một cơ thể Cửu Âm khác là ai á?

Đương nhiên là cô vợ Tiếu Oánh Ức của Diệp Thanh rồi, đây cũng là lý do tại sao anh lại chịu đựng biết bao nhiêu anh nhìn kinh bỉ dè bỉu ở Trúc Thành mà vẫn không rời khỏi nhà họ Tiếu, đây chính là số phận của anh.

Cùng là cơ thể Cửu Âm, nhưng Lâm Giai Di và Tiếu Oánh Ức lại khác nhau. Bởi vì trên người Lâm Giai Di mang huyết mạch âm hàn, mà huyết mạch này sẽ cắn nuốt kình khí nam tính dồi dạo mạnh mẽ trên người Diệp Thanh.

Nếu một người đàn ông bình thường mà quan hệ với cô ấy thì e là sẽ đông cứng trên giường luôn.

Đây cũng là là lý do chủ yếu khiến anh chọn cách bỏ chạy khi đối mặt với sự mê hoặc của người phụ nữ này.

Đương nhiên, trên đời này người có thể khống chế được huyết mạch âm hàn này cũng chỉ có một mình Diệp Thanh anh, có điều chuyện này cần anh phải đột phá đến cảnh giới Hư Không.

Chuyện này rất khó, cần thời gian mới làm được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.