Cô giật mình quay lại. Nhanh chóng thoát khỏi suy nghĩ mơ hồ về người đàn ông kia. Trước mắt cô, một chàng trai trông có vẻ còn trẻ, chỉ khoảng 21. Nước da ngăm khoẻ khoắn, nụ cười tươi. Trông rất điển trai. Nhìn vào quân hàm chắc anh ta cũng khá có chức vị.
- Anh gọi tôi sao?
An Nhu chỉ vào mình, giương ánh mắt ngờ vực về phía người gọi.
- Đúng là gọi cô.
-Có chuyện gì sao?
Hình như cô không quen người này mà nhỉ?
- Xin tự giới thiệu, tôi là Trung tá Lục Quân Thuỵ. Rất vui được gặp cô.
-Tôi là An Mạn Nhu. Nghiên cứu sinh tại trạm này. Rất vui được biết anh.
Cô vui vẻ mỉm cười.
Qua một hồi nói chuyện vui vẻ, Lục Quân Thuỵ và cô trao đổi phương thức liên lạc. Sau đó anh ta rời đi. Ân Tĩnh thấy thế mắt mở to nhìn An Nhu chằm chằm. Phải biết học viện đó trước giờ luôn nổi tiếng tại khu vực. Chất lượng giảng dạy chỉ là phụ. Điều then chốt khiến nó nổi tiếng là vì trong học viên có 2 người đàn ông rất đẹp trai, phóng thái lại uy nghiêm. Chẳng ít cô gái từng lao mình vào đăng kí học tại đây chỉ để ngắm họ.
Hai người đó chính là chàng trai vẫn đang ngồi ở phía bàn danh dự:Thượng tá Thiệu Bác Văn và cấp dưới của anh ta Trung tá Lục Quân Thuỵ.
Vậy mà hôm nay một trong hai người đó lại chủ động kiếm tìm An Nhu. Quả thật là khó tin. Bởi hai bọn họ không chỉ nổi tiếng vì vẻ đẹp mà còn nổi tiếng vì trước giờ chưa từng rung động hay yêu đương với bất kì ai. Dù cho trong học viện, cảnh sát nữ xinh đẹp thì chẳng bao giờ thiếu. Người xinh đẹp mà thích họ thì thừa đến bao la.
Hơn 11 giờ khi tiệc tàn, những người thuộc học viện đã quay trở về khu vực của mình, bên bãi biển chỉ còn An Nhu đang cặm cụi dọn nốt một số thứ còn được bỏ lại. Phần việc của Ân Tĩnh cô ấy đã được bạn trai phụ giúp dọn xong trước khi anh ta về vị trí nên cô ấy đã sớm nghỉ ngơi. Giờ đây ngoại trừ tiếng sóng vỗ, An Nhu sớm đã chẳng nghe thấy thanh âm gì khác. Khi dọn dẹp nơi bàn danh dự, cô thấy ghế đã được gấp lại bỏ gọn gàng. Khăn trải bàn cũng được xếp lại ngay ngắn. Như thể đã có người lặng lẽ thu vào giúp cô.
- Nàng tiên ốc sao?
Cô buột miệng nhưng rồi lại tự bật cười. Gì mà nàng tiên ốc chứ. Thật hoang đường quá đi.
- Vẫn chưa dọn dẹp xong sao?
- Chưa ạ.
Cô theo phản xạ trả lời rồi bất giác giật mình quay lại. Mắt cô mở to đầy vẻ kinh ngạc
-Thượng tá Thiệu Bác Văn?
Anh hơi bất ngờ nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Người khác biết anh vốn dĩ là quá bình thường. Với mức độ ảnh hưởng chính trị của anh, không biết thật là quá uổng phí. Mà cho dù mờ mịt về chính trị thì với nhan sắc có thể kiếm cơm như Thượng tá Thiệu, chẳng có lý do gì để không biết tới.
Anh chậm rãi bước gần về phía An Nhu, chạm rãi lên tiếng:
-Thật vui vì cô An biết tôi. Rất hân hạnh.
Theo quy tắc của một cảnh sát cấp cao , anh hơi cúi người như thay cho một lời chào trân trọng. Cô luống cuống cúi người theo mặc dù điều đó chẳng ăn nhập chút nào với chiếc váy biển mỏng manh. Cơ mà anh ấy vừa gọi cô là gì nhỉ? Cô An sao? Bằng cách nào mà anh ta lại…?
-Tôi có thể mạn phép hỏi một câu được không?
-Tất nhiên là được.
-Sao Thượng tá Thiệu lại biết tên tôi?
-Vô tình thôi. Mong cô An đừng quá để tâm.
Cô gật gật đầu tỏ ý đã hiểu. Quay lưng về phía anh tiếp tục dọn dẹp. Dù sao cũng muộn rồi. Ngày mai cô còn phải báo cáo một nghiên cứu rất quan trọng. Thật là sao đêm nay lại lạnh thế cơ chứ. Nếu biết thời tiết khắc nghiệt như vậy, cô đã mặc ấm hơn rồi. Váy đi biển mỏng thêm mái tóc nâu được búi cao lên thật là trái ngược với loại thời tiết mười mấy độ tại vùng biển này.
Đang vừa âm thầm than vãn vừa nhanh tay dọn dẹp thì bỗng cô thấy cơ thể như được một vật gì đó phủ xuống. Nhiệt độ ngay lập tức tăng lên, đạt đến độ cân bằng hài hoà. Nhìn lên vai mình, cô thấy chiếc áo ngoài trong bộ cảnh phục của cảnh sát biển. Chiếc áo khoác này trước đây cô đã lén mặc của mẹ. Ngày ấy cô mặc để tìm sự vỗ về của mẹ trước kì thì quan trọng. Bây giờ đột nhiên lại thế này… cảm giác có phần khác lạ.
Chiếc áo này mang mùi hương nam tính của đàn ông. Hoàn toàn khác xa với hương hoa nhè nhẹ trên áo của mẹ. Thêm nữa trên ngực và vai áo, cảnh hàm dưới ánh trăng trở nên lấp lánh, sáng rực. Trông vô cùng thích mắt.
- Cô An. Ban đêm trời rất lạnh. Mặc như cô thế này, tôi e rằng mai cô sẽ cảm đấy. Khoác đỡ áo của tôi đi. Đừng ngại.
Bất chợt hai má cô ửng đỏ. Quay người lại, Thiệu Bác Văn bây giờ chỉ mặc áo sơ mi trắng điển hình thắt thêm cà vạt. Trông lại có phần thư sinh, thoải mái. Người đàn ông này, đẹp trai đến chết người.
-Cô ốm rồi sao?
Tay của Thiệu Bác Văn khẽ chạm vào trán cô. Gương mặt hiện rõ sự lo lắng. Cô lại giật mình. Không hiểu sao mỗi lần đứng trước người đàn ông này cô lại không kìm được để bản thân lạc vào một miền toàn là suy nghĩ vẩn vơ. Khẽ cười gượng, cô nhẹ nhàng nói:
-Tôi không sao. Cảm ơn anh vì chiếc áo và sự quan tâm. Muộn thế này rồi, anh không về học viện sao?
-Tôi là người ngồi ở đây đấy.- Anh chỉ vào chiếc bàn vừa nãy được đặt làm bàn danh dự- Để tôi giúp cô thu dọn. Muộn rồi.
Anh nhanh chóng sắn tay áo, giúp cô. Chỉ một thoáng, mọi thứ đã được dọn ngăn nắp. Cô cảm ơn anh, anh chỉ nhàn nhạt bảo cô về trạm. Rồi sau đó hai người hai ngả. Chẳng trao đổi bất kì phương thức liên lạc nào.
Trên đường về trạm, lòng cô cứ lâng lâng. Có lẽ người chưa từng yêu ai như cô đã sớm rung động vì sự lịch thiệp của người trên bàn danh dự. Hoặc đã rung động từ ngay giây đầu tiên nhìn thấy anh dưới ánh đèn sân khấu Thôi bỏ đi, dù sao anh ta như thế cũng không phải người cô có thể chạm vào.
Hôm sau, ngay khi vừa hoàn thành bản báo cáo cô vội vàng cầm cảnh phục của anh đi giặt. Dù sao cũng không thể mặc xong rồi cứ thế mang đi trả được. Nhưng mà cảnh hàm và huân chương của anh ta thì phải làm sao đây? Không lẽ tháo ra rồi đeo lại. Vậy có được không nhỉ? Đắn đo mãi, cuối cùng cô quyết định nhắn tin hỏi Trung tá Lục. Liệu cô có thể tự ý tháo cảnh hàm ra không? Câu trả lời là không.
Anh ấy nói, cảnh hàm và huân chương là niềm kiêu hãnh của mọi cảnh sát. Dù ở vị trí nào, chúng cũng đếu đáng quý. Chính vì thế, hành vi tháo bỏ chúng chẳng khác nào tước đoạt đi niềm vinh dự của họ.
Nghe thật quá đỗi nghiêm trọng. Cô vốn là người ngoan ngoãn lại hiểu chuyện liền cầm áo quay vào trong. Quyết định không giặt nữa. Thay vào đó, An Nhu nhét kẹo vào đầy hai túi cảnh phục. Khiến nó phình ra trong rất buồn cười.
Tối hôm ấy cô mang theo áo đi về phía cổng học viện. Hai binh nhì canh gác khi nhìn thấy cô thì mắt sáng lên. Người xinh đẹp lại nhẹ nhàng thế này, làm gì có người đàn ông nào muốn chối từ.
-Chào cô. Cô muốn tìm ai?
Một trong hai người canh gác hớn hở rươi cười hỏi cô.
-Tôi muốn trả lại chiếc áo này cho một vị ở chỗ các anh. Thượng tá Thiệu Bác Văn.
Anh bình nhì giương mắt nhìn cô rồi lại nhìn xuống chiếc cảnh phục mà cô đang cầm. Khẽ thở dài:
-Người đẹp trên đời đều thuộc về thượng tá hết rồi. Binh nhì như chúng tôi biết phải tìm bạn gái thế nào đây?
Người còn lại thì có vẻ bình tĩnh hơn. Có lẽ việc mĩ nhân đến đây tìm cấp trên, anh ta chẳng còn xa lạ gì nữa:
-Ra là người của Thượng tá. Xin cô đợi một chút. Chúng tôi cần báo cáo với cấp trên trước. Không thể làm trái chỉ thị, mong cô thông cảm.
Cô mỉm cười, gật đầu nhẹ nhàng. Sau đó còn đưa cho hai anh binh nhì kẹo. Coi như tặng họ vì những gì họ đã cống hiến.
-Đúng là người phụ nữ của sếp lớn. Từ cách hành xử đến dung mạo đều quá xứng đáng với hai từ mĩ nhân. Con mắt nhìn người của sếp Thiệu thật đáng khâm phục.
-Cô ấy vốn là một mĩ nhân mà.
Giọng nói lành lạnh phát ra rừ đằng sao. Mang theo chút khoe khoang lại chêm thêm vài phần tự hào.
-Xin chào Thượng tá Thiệu.
Hai anh binh nhì sau khi nhìn thấy anh thì nhanh chóng đứng thẳng, nghiêm chỉnh chào. Cô cũng làm theo trong vô thức. Anh gật đầu rồi sau đó tiến về phía cô, mí mắt hơi cụp xuống:
-Hôm nay Thiệu Bác Văn tôi lại được một đại mĩ nhân như cô An đây tìm đến. Thật quá sức bất ngờ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]