🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
An Mạn Nhu - 18 tuổi quyết tâm rời quê hương đến thành phố lớn.

Từ thuở bé, cô đã có một khát khao với biển. Có lẽ do quê hương cô nằm cạnh biển. Quanh năm sóng vỗ rì rào. Cũng có lẽ biển là nơi chứa đựng người đã sinh thành ra cô. Giữa cô và biển, vốn từ lâu đã có một mối liên hệ mãi chẳng thể tách rời.

Với niềm đam mê ấy, An Nhu mang theo hành lý đăng kí nhập học tại một trường đại học không quá nổi bật nhưng lại có ngành mà cô yêu thích. Hải dương học. Thật ra ở quê nhà chẳng mấy ai ủng hộ giấc mơ trở thành nhà nghiên cứu khoa học biển của cô. Bởi ở nơi cô sinh ra, họ vẫn chỉ ăn dầm nằm dề với mớ tư tưởng lỗi thời rằng con gái thì nên cưới chồng sinh con. Vậy mới là theo đúng lẽ của trời. Người duy nhất không có tư tưởng ấy là bố cô. Nhưng tiếc là ông ấy cũng không ủng hộ cô. Bởi biển đã cướp đi người ông ấy yêu nhất trên đời. Người đàn ông ấy sợ, cô cũng sẽ bị ngọn sóng ấy nuốt trọn mất. Nỗi sợ sâu trong đáy lòng, thật khó nhọc để bày tỏ.

Nhưng cô vốn chẳng để tâm đến những sự phản đối ấy. Cô là An Mạn Nhu và đời của cô cũng chỉ có An Mạn Nhu mới có thể quyết. Còn lại dù là ai cũng đừng hòng cản trở.

Ngày đầu tiên học tại môi trường mới. Cũng là ngày đầu tiên cô sống với đam mê của mình. Giảng đường đại học quả nhiên vô cùng rộng mở. Vô cùng nhiều sắc màu. Lần đầu tiên cô biết được biển hoá ra rộng lớn đến thế. Lần đầu tiên cô biết sinh vật biển lại phong phú đến vậy. Có lẽ đây là những điều mà An Nhu muốn khám phá, muốn tìm tòi và học hỏi.

Kết thúc ngày đầu tiên trong niềm vui sướng, cô quên luôn cả mệt mỏi chạy thật nhanh về kí túc xá của mình. Chung phòng với cô còn có 3 người bạn khác. Tất cả họ đều là những người xinh đẹp và học thức. Họ luôn vui vẻ, chia sẻ cho cô những gì cô muốn biết. Đời sinh viên còn gì hơn nữa?

Thật ra cuộc đời của An Mạn Nhu trước giờ luôn là một cuộc sống viên mãn. Trừ việc mẹ cô không may qua đời khi chết đuối trên biển khi cô 4 tuổi ra thì cô chẳng gặp khó khăn gì khác. An Nhu khi còn bé được đánh giá là một đứa trẻ ngoan. Bởi cô chưa từng khóc nhè hay mè nheo đòi kẹo. Chưa từng làm gì sai trái với đạo đức lương tâm. Bản tính hiểu chuyện ấy không phải sinh ra vì hoàn cảnh.Bởi hoàn cảnh của cô chẳng phải nghèo khó hay thiếu thốn gì cho cam. Có lẽ nó được sinh ra bởi bản chất con người Nhu Nhu là một người ngoan ngoãn. Cũng chính vì loại tính cách ngoan ngoãn này mà khi còn trung học, cô được bạn bè yêu quý rất nhiều. Và lên đại học, cũng chẳng có gì thay đổi.

Hết thời sinh viên, cô trở thành nghiên cứu sinh tại một trạm nghiên cứu bên bờ biển T. Nơi đây cách quê nhà của An Nhu cả một đất nước. Thế nhưng cô chẳng hề sợ hãi, trái lại trong lòng cô lại dấy lên một loại cảm xúc vui vẻ đến kì lạ.

- Em là An Mạn Nhu phải không?

Quay đầu lại, cô thấy một vị giáo sư với mái tóc đen. Thật hiếm thấy có vị giáo sư nào mà tóc vẫn còn đen được như vậy. Trong kí ức của cô, mọi vị giáo sư cô gặp đều có màu tóc bạc hết. Vị này thật lạ lùng quá đi…

-Vâng em là An Mạn Nhu. Còn thầy có lẽ là giáo sư Chu?

-Đúng là tôi. Rất vui được làm việc với một cô nàng nghiên cứu sinh hoạt bát như em.

Giáo sư Chu - người mà cô âm thầm đặt biệt danh là giáo sư đen hoà nhà mỉm cười. Cô vui vẻ theo ông, nghe ông kể về những câu chuyện tại trạm, gật gù trước những phát hiện từng làm rúng động giới nghiên cứu biển của ông. Càng nghe cô càng thấy nể phục con người này. Thật quá đỗi tài giỏi.

Đi một đoạn dài, ông dẫn cô đến một khu vực cách trạm nghiên cứu không quá xa. Chỉ vào đó, ông nhẹ nhàng giới thiệu:

- Bên đó là trường dành cho cảnh sát biển. Trong đó có nhiều người rất giỏi. Họ và trạm của chúng ta thường xuyên giao lưu.



-Ra là vậy ạ.

Cô gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Ba từ “cảnh sát biển” từ đó dần dần khắc sâu một cách voi thức vào tâm trí cô. Trước đây mẹ cô cũng là một nữ cảnh sát biển tài năng. Cô từng nghĩ sẽ theo gót mẹ làm một nữ cảnh sát, nhưng tiếc là tại thời điểm thi, cô không đậu. Nghĩ lại có chút buồn nhưng không vấn đề gì. Chẳng phải nghiên cứu biển cũng rất hay ho sao?

Cô ngoan ngoãn đi đi về về giữa biển và trạm nghiên cứu. Làm đủ chuyện cho mọi người trong trạm. Tính cách vốn tốt đẹp, dù thế nào vẫn sẽ là một người tốt đẹp. Ca nghiên cứu thường sẽ kết thúc lúc 8 giờ tối. Sau đó cô thường sẽ dành 1 tiếng để dạo quanh bờ biển hoặc chỉ đơn giản là ngôi xây xây đắp đắp lâu đài cát. Như một cách giải toả.

“Mẹ à. Mẹ thấy không? Bây giờ tuy con không phải một nữ cảnh sát như mẹ nhưng con đang trên hành trình gắn liền sinh mạng mình với nơi mẹ dành cả mạng sống để gắn bó. Và con thấy lòng mình nhẹ nhàng lắm”

Cô thường vừa đi dạo biền vừa nghĩ như vậy. Mỗi lần suy nghĩ ấy trồi lên, lại một lần lòng cô man mác buồn. Nhưng chẳng sao cả, có lẽ mẹ vẫn luôn dõi theo cô từ biển rộng lớn. Càng nghĩ vậy cô lại càng muốn đem sinh mệnh mình hoà làm một với nhịp sóng của biển cả.

-Học trò An, cuối tuần này sẽ có một buổi giao lưu nhỏ giữa trạm của chúng ta và Học viện cảnh sát biển. Em có thể cùng chị tổ chức không? Mọi lần chỉ có chị làm thôi. Thật sự rất mệt mỏi đó.

Đàn chị Ân Tĩnh vừa nhờ vả vừa như thể than vãn. Cũng phải thôi, Ân Tĩnh và An Nhu là hai cô gái duy nhất ở trạm này. Vì thế trước khi có An Nhu, mọi việc về giao lưu tổ chức đều do Ân Tĩnh một tay đảm nhận.

-Được ạ.

Ân Tĩnh nhảy cẫng lên vì vui mừng. Đưa cho An Nhu một danh sách những thứ cần phải chuẩn bị. Đưa quỹ cho cô căn dặn rõ ràng. An Nhu ngoan ngoãn nghe hết và ghi nhớ tất cả. Chiều hôm ấy, cô được đặc ân nghỉ cả nghiên cứu chiều để đi đặt trước một số thứ không có sẵn. Khi trở về trạm đã là 10 giờ tối. Trạm đa phần là những giáo sư già nên sớm đã im lìm tối đèn.

Mang theo bữa tối, An Nhu nhẹ nhàng ngồi trên bờ biền lặng lẽ ăn. Cô thích được ăn bên bờ biển thế này. Cảm giác gần gũi đến lạ.

- Mẹ ơi, hôm nay con đi rất nhiều nơi, tiêu tiền quỹ cũng không ít nhưng con tuyệt đối trung thực. Giống mẹ. Con không tiêu tuỳ tiện cho bản thân.

-Mẹ ơi, hôm nay con gặp một chuyện rất hay trong siêu thị…

- Mẹ ơi, hôm nay con…

An Nhu cứ vừa ăn vừa kể ra nỗi lòng của mịn với biển. Cũng như đang kể cho người mẹ yêu quý của mình. Bất giác nước mắt cô rơi. Từ khi đến trạm cô rất ít khi ra biển ngồi khóc. Vì cô không muốn mẹ đau lòng nếu bà có thể nhìn thấy cô, chỉ mong bà nhìn thấy sự hạnh phúc.

Bận rộn cả một tuần, cuối cùng ngày giao lưu cũng tới. An Nhu và Ân Tĩnh tất bật chuẩn bị từ đêm hôm trước cho đến mãi chiều hôm sau mới xong. Và nhờ dịp này, cô và đàn chị mới thân với nhau hơn một chút. Cô biết được qua lời kể của Ân Tĩnh rằng học viện có rất nhiều anh chàng đẹp trai. Nam thần nếu xếp hàng có lẽ trải dài cả bãi biển mất. Cô chỉ mỉm cười phụ hoạ theo. Bởi cô vốn chưa từng yêu đương. Hồi đại học chỉ mải để ý đến học hành, chẳng còn kẽ hở nào cho chuyện trai gái nam nữ.



-Xin phép bắt đầu buổi giao lưu!

Giọng một nam sinh thuộc học viện cảnh sát biển vang lên đầy hứng khởi. Vậy là tất cả mọi người đều vui vẻ cười nói, nhảy múa. Cô cũng vậy. Mỉm cười nhìn thành quả mà mình và đàn chị cùng chuẩn bị.

-Tiểu Nhu, em thấy người đàn ông đó không?

Ân Tĩnh vừa chọc chọc vào người cô, miệng thì hỏi tay lại nhẹ nhàng mà rụt rè chỉ trỏ.

Theo hướng tay Ân Tĩnh, cô nhìn thấy một người đàn ông cao ráo, mặc quân phục chỉnh tề đang chăm chú nhìn mọi thứ xung quanh. Anh ta vừa đẹp trai lại trông rất có uy. Nơi anh ta ngồi lại là bàn danh dự cho những người có quân hàm cao cấp. Thật quá tài giỏi.

- Em thấy

- Có phải trông rất đẹp trai không?

Cô gật gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

- Anh ấy là Thiệu Bác Văn. Một thượng tá đấy. Chẳng mấy ai mà mới 26 tuổi đã ngồi ở chức vị cao như anh ta đâu. Nhiều người nói anh ta…

Chưa để Ân Tĩnh nói hết, bạn trai cô ấy - Cao Húc một Binh nhất nhẹ nhàng cắt lời rồi kéo cô ấy đi.

26 tuổi? Thượng Tá?

Chẳng phải quá tài giỏi rồi sao? Chỉ hơn cô 4 tuổi mà đã giỏi giang như vậy. Phải biết bạn trai của Ân Tĩnh, 25 tuổi vẫn là binh nhất. Anh chàng Bác Văn này phải có tài cán hay gia đình hiển hách cỡ nào mới có quân hàm cao như vậy? Vừa nghĩ, lông mày An Nhu vừa hơi nhăn lại.

Kết luận của cô là: Có lẽ bố anh ta là Đại Tướng hoặc tổng thống gì đó.

Một kết luận hết sức sơ sài nhưng tự An Nhu lại cho rằng thật thuyết phục hơn việc anh ta tự cố gắng biết bao.

-Xin lỗi đã cắt ngang suy nghĩ của em nhưng tôi có thể hỏi một chút được không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.