Edit by Lơ
Beta by Bluerious
_________________
Lúc hoàn hồn lại, Văn Khâu muốn rút lời, nhưng cậu bình tĩnh lại rồi mặc kệ.
Tống Tông Ngôn không ngờ cậu lại thẳng thắn như vậy, hắn kinh ngạc trong phút chốc.
Nụ hôn mất kiểm soát của Văn Khâu đêm đó, vô số chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ, đủ câu trò chuyện như thật như đùa… Hắn thật sự không biết Văn Khâu thích ai sao?
“Tôi nên biết sao?” Lúc Tống Tông Ngôn mở miệng, lời nói thốt ra vẫn thờ ơ lạnh lùng.
Văn Khâu đờ ra trong chốc lát, lòng quặn thắt, giọng cũng cao lên: “Là người trong cuộc, chẳng phải cậu nên rõ sao?”
Tống Tông Ngôn trợn tròn mắt, lúc trước hắn chỉ nghĩ vậy thôi, giờ xâu chuỗi thật nhiều chuyện lại —- Hoá ra Văn Khâu thích mình.
Nhưng Tống Tông Ngôn cũng không muốn xác nhận sự thật này.
Văn Khâu thấy hắn né tránh, càng thêm không cam lòng, bước mấy bước rồi đứng ở trước mặt đối phương: “Cậu định từ chối tớ đúng không?”
Tống Tông Ngôn vừa định lùi nhưng giờ không thể động đậy. Hắn nghiêng đầu, né tránh cái nhìn cháy bỏng và đau đớn của Văn Khâu.
“Vậy thì tôi phải làm sao?” Tống Tông Ngôn dường như bị câu hỏi bức ép của cậu làm cho tức giận, “Vì cậu thích tôi nên tôi cũng phải thích cậu?”
Văn Khâu cứng người, giọng nhẹ nhàng hơn: “Tớ thực lòng mong là vậy.”
Nhưng cậu biết điều đó là không thể.
Cậu thích Tống Tông Ngôn là chuyện của riêng cậu, sao có thể yêu cầu đối phương đáp lại tình cảm ngang bằng? Cảm giác oán trách càng chẳng nên có.
“Tôi…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-tha/1014454/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.