Edit by Lơ
Beta by Bluerious
_________________
“Không.” Tống Tông Ngôn không ngờ bạn cùng phòng lại hiểu lầm như vậy, “Tôi đi siêu thị mua nước, cậu có gì cần mua gì không?”
Khuôn mặt vui vẻ của Đại Bân bỗng chốc sụp đổ: “À, vậy mang giăm bông cho tôi với.”
Tống Tông Ngôn nghiêm nghị gật đầu rồi đi ra ngoài.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi câu hẹn hò của Đại Bân, Tống Tông Ngôn không còn muốn đi tới lối thoát hiểm để xác nhận xem có người ở đó không, mà đi siêu thị của trường. Hắn mua một ít nước và một ít đồ ăn nhẹ trong siêu thị, thanh toán tiền rồi đi ra, nhìn chiếc túi trên tay, cảm thấy đêm nay có lẽ mình thật sự bị ám.
Hắn đã dần quen với việc kiểm tra Văn Khâu học thuộc hàng đêm, rõ ràng ban đầu hắn không muốn đến gần cậu. Mới có mấy ngày, dường như ký ức nào đó đã tự động xóa sạch, thậm chí nụ hôn khiến hắn tức giận đêm hôm đó dường như cũng cố tình quên mất.
Có lẽ do những năm làm bạn, hắn đã quá quen với việc Văn Khâu tiếp cận mình. Và cũng phải thừa nhận rằng, Văn Khâu đối với hắn khác hẳn những người khác.
Tống Tông Ngôn cầm túi đứng ở cửa, định quay về ký túc xá đi ngủ thì một giọng nói đột nhiên vang lên từ cầu thang tối bên cạnh.
“… Tôi không trách cậu nữa, chỉ là chia tay thôi mà, cậu cứ muốn dông dài như thế này sao?” Văn Khâu nói bằng giọng mũi khá nặng, khàn khàn yếu ớt, từ trên lầu cầm điện thoại đi xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-tha/1014453/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.