Chương trước
Chương sau
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tiệc ngắm hoa ở Vĩnh Xương Hầu phủ.

Vào bên trong, Trình Tấn cũng Lâm Chiêu đã tách nhau ra.

Loại tiệc rượu này Vĩnh Xương Hầu phủ sẽ không mời nhị hoàng tử đến, hơn nữa Vĩnh Xương Hầu cũng thuộc phe của ngài ấy, giờ nhị hoàng tử cũng đã trở thành thái tử, hoặc là phải thật trang trọng, hoặc là không nên mời. Lúc Trình Tấn đến cũng thấy Trần Án ở đó, giúp hắn làm quen những người khác ở đây, cho nên hắn cũng chẳng cảm thấy khó chịu gì.

Lâm Chiêu lại trực tiếp đi đến nơi tiếp nữ quyến.

Trình Tấn chỉ là quan chức nhỏ, lần đầu tiên hắn lộ diện, đi vào cũng không ai quen biết, cho nên không thể làm gì khác hơn là nhìn nhìn xung quanh tìm một chỗ ngồi. Nhan sắc của hắn vừa xuất hiện liền khiến người khác phải chú ý, nhưng các danh gia đều không biết hắn là ai, nghĩ cũng không phải người trong vòng này nên chủ quan sát từ xa, không ai tới gần.

Ngược lại bên Lâm Tử Tu lại chú ý đến Lâm Chiêu, hắn là tiểu thiếp của tiểu hầu gia, tiểu hầu gia trừ nha hoàn thông phòng ra cũng chưa có chính thất nào, hắn lại là ân nhân của tiểu hầu gia cho nên ở cuộc sống ở Hầu phủ rất tốt. Hôm nay Hầu phu nhân cũng để cho hắn cùng bà tiếp đãi khách nhân.

Hắn tiến đến phía trước, gọi một tiếng :"Chiêu Chiêu, ngươi đã đến rồi."

Lâm Chiêu nở nụ cười, cách gọi này đúng là hiếm thấy, y không biết Lâm Tử Tu lại có tính toán gì, tạm thời cùng phối hợp diễn một tiếng: "Ca ca."

Lâm Tử Tu kìm nén tâm lý chán ghét, tủm tỉm cười cười lôi kéo Lâm Chiêu đi giới thiệu.

Lâm Chiêu trực tiếp tránh thoát khỏi vuốt của Lâm Tử Tu, y không thể mình bị dắt đi vòng vòng, y vẫn chưa quên cảnh tưởng trước đây còn ở phủ hai người họ trợn mắt nhìn nhau đâu, y cảnh giác hỏi: "Ngươi làm cái gì vậy?"

Lâm Tử Tu nghi ngờ nói: "Ngươi là đệ đệ ta, vừa đến kinh thành chẳng quen biết ai, ta chỉ là muốn đưa người đi làm quen với người ta, để người đứng một mình ở nơi này có biết bao nhiêu là cô đơn, sẽ đáng thương biết bao."

"Ta không thấy đáng thương gì cả, cũng chẳng có gì cô đơn, nếu như ca ca cảm thấy bản thân quá rảnh rỗi thì nên đi chiêu đãi người khác đi. Ta không biết ngươi đang có ý định gì, nếu như ngươi muốn tính kế ta thì cũng đừng hòng có quả ngọt. Ta đoán là nơi này còn người khác nữa nhỉ, lúc trước ca ca giấu tiểu hầu gia trong gian phòng mình, giờ hẳn cũng có một phòng chứa như vậy đi?"

Lâm Tử Tu cau mày: "Ta thực sự chỉ là muốn giới thiệu ngươi cho mọi người thôi mà, đệ đệ cũng không nên suy nghĩ nhiều như vậy."

"Ta có nghĩ nhiều hay không, đó là chuyện của ta, ta không cần ngươi đến dạy dỗ."

Hai người ta đấu khẩu một hồi nhưng trên mặt lại không hiện ra vẻ mảy may gì.

Trong lòng Lâm Tử Tu rất phiền não, sau trận hôn mê kia  thì ký ức của hắn liền bị hỗn loạn, hắn phát hiện rất nhiều loại ký ức khác nhau xuất hiện trong đầu mình. Hắn biết rõ trí nhớ lúc trước của mình sai rồi, đúng thật là Trình Tấn không hại hắn, Lâm Chiêu cũng không hại hắn mà ngược lại là chính bản thân hắn lại chiếm mất thân phận của Lâm Chiêu.

Cũng khó trách, thường này mẹ hắn lại yêu thích Lâm Chiêu đến vậy, nhiều lúc đến cả hắn cũng không sánh bằng.

Đúng ra bọn họ mới là mẹ con thân sinh.

Ngay cả đại ca cũng đối với Lâm Chiêu tốt đến thế, nếu như không có ràng buộc huyết thông thì hắn còn nghi ngờ người đại ca muốn giúp chính là Lâm Chiêu mới đúng. Cho dù đời này hắn có quấn quýt với mẹ, thân thiết với đại ca bao nhiêu, được bọn họ yêu thích cũng chỉ là vì danh nghĩa "con ruột" và "bào đệ", chỉ là yêu thích dựa trên huyết thống chứ không phải vì con người của hắn.

Bản thân hắn kiếp trước tốt xấu gì thì di nương của hắn vẫn còn sống, mà kiếp này bà lại mất sớm.

Lâm Chiêu lại chiếm được hết chỗ tốt, đời trước có cha mẹ yêu thương, ca ca, trượng phu chở che, dù kiếp này bị biến thành thứ tử cũng có Liễu di nương che chở.

Lâm Tử Tu biết mình không nên có suy nghĩ như vậy, bản thân hắn không phải là người như vậy, hắn biết mình đã đoạt đi tất cả của người khác, bản thân mình nên biết xấu hổ. Nhưng cũng hết cách rồi, hắn điên rồi, hắn ghen tị phát điên, chỉ cần nhìn thấy Lâm Chiêu, nhìn thấy nụ cười xán lạn đó thì lại không nhịn được mà muốn phá hủy đi.

Khế ước của hắn cùng người thần bí kia đã ấn định, linh hồn hắn đã bán cho ma quỷ, cho nên hắn làm vậy cũng chỉ là thân bất do kỷ*.

*"Thân bất do kỷ" có nghĩa là thân thể không thể tự do như ý muốn. Câu nói này thường được sử dụng để diễn tả tình huống một người bị ép buộc phải làm điều mình không muốn hoặc không thể làm những gì mình mong muốn vì những ràng buộc, áp lực từ bên ngoài.

Hắn có suy đoán mơ hồ, chỉ cần mình có thể phá Lâm Chiêu cũng Trình Tấn thì tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc, đến lúc đó hắn sẽ không bị quấy nhiễu nữa, an an ổn ổn mà sống tiếp.

Những chuyện khiến hắn hổ thẹn cũng sẽ biến mất toàn bộ không còn tăm hơi, sẽ không còn phải chịu ảnh hưởng gì nữa.

Lâm Chiêu nhìn biểu cảm phức tạp trên mặt hắn như muốn làm gì đấy, y càng kiên định bản thân mình là đúng, cái tên Lâm Tử Tu quả nhiên là có vấn đề, nhất định là muốn hãm hại y. Y nhanh chóng kéo Thập Thất rời đi: "Lát nữa người tuyệt đối phải ở bên cạnh ta, nếu có gì không ổn phải lập tức mang ta rời đi, nhớ chưa?"

"Ở trong yến hội này, ngươi cũng không được ăn bất cứ đồ gì, uống cũng không luôn, chờ sau khi trở về muốn ăn cái gì ta đều sẽ sai người đi làm cho ngươi."

Thập Thất lạnh nhạt gật đầu: "Được."

Lâm Chiêu cũng không để ý gì nữa, xoa đỉnh đầu cô bé, y suy nghĩ lại những chiêu trò mình biết, xác nhận lại xem bản thân đã bàn giao hoàn chỉnh chưa.

"À, nếu như lát nữa có người bưng trà đến gần ta, ngươi để ý nàng, đừng để nàng ta ngã tới người ta, trực tiếp kéo ta ra xa, hoặc là ném cốc trà kia trở lại, nói chung là đừng để nước trà đổ lên người ta."

"Vâng."

Lâm Chiêu lại suy nghĩ, hẳn là hết rồi, những thức khác y có thể tự mình ứng phó, cầm kỳ thi họa hay là ca múa gì y đều có thể biểu diễn. Nhưng mà trong loại yến hội này, múa hát thì không hay, y cũng đã thành gia, cũng không cần phải tạo ra danh tiếng bằng cái này, làm thơ cũng tốt.

Lâm Chiêu đã chuẩn bị hết thảy, nghiêm túc mà đón lấy khiêu chiến.

Tạm thời hắn không có chuyện gì cần đợi, nhưng bên phía Trình Tấn lại có nữ tử muốn ngã vào lòng hắn.

Trình Tấn cũng là người tập võ, loại chuyện né tránh nhỏ nhặt này là chuyện dễ như ăn cháo.

Hắn nó qua một bên, người kia hướng về phía hắn mà ngã tới thì không kịp phản ứng, chỉ có thể rít gào mà ngã mạnh xuống.

Trần Án nhìn vậy chỉ có thể đưa tay ra đỡ người dậy.

Nữ từ kia đứng lên nói lời cảm ơn, nhưng lại hướng mắt về phía Trình Tấn: "Trình công tử."

"Hả?" Trình Tấn khó hiểu: "Ngươi là??" Trong phút chốc hắn cảm giác bản thân mình vừa phạm sai lầm.

Không phải là hắn tránh né nữ tử đến độ người ta té ngã cũng không đỡ, mà do nơi này là Vĩnh Xương Hầu phủ, địa điểm đặc thù, nhìn dáng vẻ của nữ tử kia, hắn sợ bản thân bị nhắm tới, bị người ta đổ tội, làm lớn chuyện sẽ khó coi, cho nên mới phải né tránh như vậy.

Nữ tử kia hành lễ: "Ta là tiểu thư Vĩnh Xương Hầu phủ, ngày ấy trên đường công tử từng giúp ta lấy lại hầu bao bị trộm mất, chỉ tiếc lúc đó tiểu nữ còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì công tử có chuyện rời đi trước."

"Vậy nên hôm nay nhìn thấy công tử ở đây mới muốn đến gần nói lời cảm ơn tử tế đến Trình công tử."

"Ồ." Trình Tấn nhớ lại hình như có có chuyện này.

"Không cần cảm ơn, đó chỉ là tiện tay mà thôi, ta cũng không giúp để cầu mong thứ gì."

Nữ tử kia cố chấp nói: "Đối với công tử mà nói nó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với tiểu nữ chính là ân trọng như núi."

Trình Tấn: "...", được thôi, rồi sau đó thì sao.

Hắn cũng không tiếp xúc bao nhiêu với nữ tử này, cũng không rõ đối phương muốn gì ở hắn, nói lời cảm ơn rồi, hắn cũng không cần tạ lễ, vậy còn muốn cái gì nữa?

Sau một hồi lâu, nữ tử kia cũng không nói sẽ tạ ơn như thế nào, Trình Tấn cũng không hiểu sao mà kết thúc được đề tài này.

Chờ người ta đi rồi, Trần Án không nhịn được mà cười lớn: "Cái vận đào hoa của ngươi đúng là quá tốt đi, đến cả nha đầu nhà Vĩnh Xương cũng yêu thích ngươi, ta có nghe nói nàng ta rất là điêu ngoa tùy hứng, không nghĩ tới lại có cái dáng vẻ dịu dàng kia, mặt đỏ rần."

Trình Tấn cũng không phải không thấy, nhưng hắn không muốn tiếp cái loại chuyện đào hoa này: "Mấy chuyện này sau này đừng nói nữa, ta cũng đã thành thân rồi, ngươi cũng biết đời này ta chỉ lấy mỗi y, sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu lời này truyền ra ngoài thì ảnh hưởng đến danh tiếng cô nương nhà người ta." 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.