Phòng khách lại quay về yên tĩnh.
Trình Mộc Quân đứng dậy, ngồi lên sô pha ngẩn người.
Trong phòng khách cũng không có gì hư hại, Kỷ Trường Hoài và Hạ Sâm đều là cao thủ, đã cố tình không tạo ra tiếng động quá lớn thì tất nhiên sẽ không phá hủy bất kỳ món đồ nào.
Hệ thống nhỏ giọng hỏi: "Cậu sao vậy? Nhưng mà Hạ Sâm được quá nhỉ, nói về là về, không giống Mặc Sĩ Nghi."
Trình Mộc Quân, "Không có gì, tôi cứ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy."
Mặc kệ như thế nào, đi rồi thì xem như là đi rồi, trước hết phải giải quyết hậu quả rồi nói tiếp.
Hắn xoay nhẫn, xoá đi dấu vết tồn tại của Hạ Sâm. Từ nay về sau, trong trí nhớ những người khác, ký túc xá này vốn chỉ có hai người.
Còn về Kỷ Trường Hoài...
Trình Mộc Quân đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Kỷ Trường Hoài đang nằm dưới đất.
Hắn nhìn Kỷ Trường Hoài, có chút do dự.
Vừa rồi, khi thân thể quấn quýt, Hạ Sâm có nói một câu rất nhỏ.
"Trong cơ thể Kỷ Trường Hoài là một kẻ nguy hiểm, tốt nhất nên tiễn đi."
Dường như y đang lo lắng gì đó, nói nhỏ đến nỗi gần như không nghe thấy gì, Trình Mộc Quân chỉ dựa vào sự ăn ý của mình và Hạ Sâm trong trò chơi sinh tồn để đoán ra nội dung.
Hạ Sâm đã phát hiện ra điều gì?
Nếu không phải Hạ Sâm rời đi quá dứt khoát, có lẽ Trình Mộc Quân sẽ nghi ngờ đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-lap-tinh-cach-cua-lop-xe-du-phong-hong-roi/3510701/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.