Mặc Sĩ Nghi nhìn người trước mặt, thân khoác áo xanh, cơ thể như bị một tầng sương mù mỏng bao phủ, cùng với gương mặt không giống người phàm.
"Đây, đây là đâu?"
Trình Mộc Quân: "Ngươi cảm thấy là ở đâu thì chính là ở đó."
Mặc Sĩ Nghi hoàn hồn, ngó nhìn bốn phía đầy sương mù, nhỏ giọng nói: "Chắc chắn là đang nằm mơ rồi, ngài, ngài có phải tiên nhân trong truyền thuyết không?"
Trình Mộc Quân cười: "Ừm, bạn nhỏ, ngươi tên là gì?"
"Mặc Sĩ Nghi."
Trình Mộc Quân nheo mắt nhìn y, "Mặt của ngươi..."
Hắn còn chưa dứt lời đã thấy đứa trẻ giật mình luống cuống.
Có vẻ như giờ Mặc Sĩ Nghi mới để ý, liên tục lui về phía sau, nâng tay áo che khuất mặt mình: "Đừng nhìn ta."
Trình Mộc Quân nhướng mày: "Sao vậy?"
"Xấu."
Có lẽ nhận ra đây chỉ là một giấc mộng, Mặc Sĩ Nghi dỡ xuống tất cả phòng bị, để lộ nội tâm thuộc về một đứa trẻ mười tuổi.
Trình Mộc Quân không nhúc nhích, giường tre dưới người từ từ biến thành chiếc ghế đá.
Lúc này, linh khí toả ra từ Mặc Sĩ Nghi chỉ đủ để hắn dùng thuật pháp ngưng tụ ra một món đồ như vậy. Sau này Mặc Sĩ Nghi mạnh hơn, Trình Mộc Quân sẽ có thể xây dựng không gian bên trong ngọc bội này thoải mái hơn.
Hắn chống cằm, nhìn Mặc Sĩ Nghi từ trên xuống dưới: "Đúng là khó coi."
Mặc Sĩ Nghi cụp mắt không nói gì thêm, y đã quen việc gương mặt này luôn mang đến cho mình vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-lap-tinh-cach-cua-lop-xe-du-phong-hong-roi/3510657/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.