Chương trước
Chương sau
Tân nương?

Trình Mộc Quân không tiếp tục động nữa, an tĩnh để cho người bên cạnh nâng mình lên kiệu.

Sau khi ngồi vào kiệu, hắn mới có thể tự do hành động.

Trình Mộc Quân không xốc khăn voan, chỉ đẩy nó sang một bên, sau đó vén rèm che của kiệu lên, thông qua khe hở quan sát bên ngoài.

Đường phố bên ngoài thoạt nhìn khá cổ xưa, phỏng chừng là thành trấn mấy trăm năm trước.

Con đường cực nhiều bụi đất, không có thực vật gì, giống như lâu rồi trời không mưa.

Chiêng trống rộn ràng, không khí vui mừng. Nhưng những người ăn mặc mộc mạc đang vây xem lại có biểu cảm rất kỳ quái.

Không giống như là xem đón dâu, ngược lại như đang vui sướng khi người gặp họa.

Trình Mộc Quân nhìn thấy trước một căn nhà nhỏ, hai người phụ nữ đang châu đầu ghé tai, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Mặc dù bởi vì quá ồn nên không nghe thấy họ nói, nhưng cũng có thể nhìn biểu cảm để đoán đó không phải lời gì hay.

Kỳ quái.

Rõ ràng là chuyện đại hỉ, tại sao những người này đều hành động kỳ lạ như vậy.

Sau khi đi một vòng quanh thành trấn, kiệu hỉ ngừng lại, người đỡ Trình Mộc Quân xuống kiệu vẫn là hỉ nương.

Lúc này hắn mới phát hiện nơi không thích hợp, từ đầu tới đuôi, chú rể chưa từng xuất hiện.

Nhìn quần áo và nghi thức, đây có vẻ là cưới hỏi đàng hoàng, dựa theo tập tục, chú rể phải đến đón dâu.

Đến lúc bái đường, Trình Mộc Quân cuối cùng cũng biết là vì sao.

Bái đường cùng hắn không phải người, mà là một con gà trống.

Xung hỉ.

Cho tới khi vào động phòng, Trình Mộc Quân mới nhìn thấy một người nằm trên giường qua khe hở của khăn voan.

Cánh tay gầy guộc xốc khăn voan lên.

Hắn nhìn thấy toàn bộ gương mặt của chú rể, trông cũng điển trai, nhưng sắc mặt vàng như nến, hốc mắt sâu hoắm, nhìn là biết bị bệnh nặng đã lâu.

Thân thể này tất nhiên là không thể động phòng.

Trình Mộc Quân đứng dậy, đi đến bên chiếc gương tháo trang sức ra, hình ảnh trong gương tuy rằng khá mờ, nhưng cũng có thể nhìn ra vị tân nương này không quá đẹp.

Bảo sao vừa rồi lúc chú rể xốc khăn voan lên lại nhíu mày.

Đây là xung hỉ, trước nay đều dựa vào mệnh cách. Những chuyện tiếp theo đã xác minh điểm này.

Thời gian tua nhanh gấp mấy lần, Trình Mộc Quân chỉ có thể dùng thị giác người xem nhìn từng cảnh hồi ức.

Cô dâu vẻ ngoài xấu xí, nhưng mệnh cách rất tốt, hơn nữa tính tình cũng tốt. Cô xuất thân từ gia đình nghèo khó, bị người nhà đưa đến xung hỉ để đổi lấy một con trâu.

Cô không oán trời trách đất, còn tần tảo lo liệu mọi việc trong ngoài, tỉ mỉ chăm sóc người chồnh bệnh nặng trên giường.

Dần dà, chồng cô khỏe lên từng ngày.

Người chồng là người có học, sau khi bệnh tình chuyển biến tốt đẹp thì tiếp tục đọc sách, thi tú tài, cuộc sống có vẻ càng ngày càng tốt hơn.

Hai người vẫn luôn không viên phòng, chồng của cô nói rằng theo lời thầy bói, trước khi bệnh tình chưa khỏi hẳn thì không thể viên phòng.

Tiếp đó, trước mắt Trình Mộc Quân tối sầm, khi mở mắt lần nữa thì lại chuyển thành màu đỏ.

Sao lại thế này? Lại nữa? Vòng lặp chết chóc?

Không lâu sau, Trình Mộc Quân biết hắn đoán sai rồi.

Lúc này, hướng đi của cỗ kiệu không phải tiến vào thành trấn, mà là đi về nơi hoang tàn vắng vẻ.

Qua khe hở tấm rèm, Trình Mộc Quân nhìn thấy đoàn người vừa chơi nhạc náo nhiệt vừa đi thẳng ra ngoại thành.

Cuối cùng, cỗ kiệu ngừng ở bờ sông.

Hai người đàn ông cao lớn vạm vỡ nâng Trình Mộc Quân ra. Hắn muốn giãy giụa, lại phát hiện tay chân mềm như bông, không có một chút sức lực nào.

Bị chuốc thuốc?

Hắn bị ném xuống đất, như một món hàng không có sinh mệnh.

Trên mảnh đất đỏ vàng, những người trước mặt đang tế thần. Mà cô gái Trình Mộc Quân bám vào, là cô dâu của Hà Thần.

Thế nhưng rõ ràng cô gái này đã cưới chồng, tại sao còn làm cô dâu hiến tế cho Hà Thần?

Rất kỳ quái.

Nhà chồng của cô, chồng của cô đâu rồi?

Trình Mộc Quân không kịp suy nghĩ quá nhiều đã bị ném vào trong sông.

Nước sông rất lạnh, đầy bùn và cát.

Áo cưới hút nước trở nên nặng trĩu.

Lúc này Trình Mộc Quân đã hoàn toàn không thể khống chế thân thể của mình, chỉ có thể bất lực nhìn bản thân từ từ chìm xuống.

Trong nước sông vẩn đục, áo cưới lúc này như gông xiềng, trói hắn, kéo hắn xuống vực sâu không đáy.

Ngay khi bóng tối sắp bao trùm mọi thứ, người Trình Mộc Quân nhẹ đi, áo cưới bị xé toạc từ chính giữa.

Vật nặng quanh thân đã không còn, hắn nhanh chóng thoát khỏi trạng thái bị nữ quỷ đồng hóa tâm lý.

Trình Mộc Quân đạp chân bơi lên, khi gần đến mặt nước, hắn quay đầu lại nhìn phía dưới, rõ ràng là dòng nước vô cùng vẩn đục, nhưng hắn lại có thể nhìn thấy mũ phượng, áo cưới đỏ thẫm, và cả mái tóc đen dài bồng bềnh trong nước.

Cô gái nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái xanh, sau đó...

Cô mở mắt ra, gắt gao nhìn chằm chằm Trình Mộc Quân, bên trong hốc mắt không có tròng trắng, là một màu đen thuần túy.

Trình Mộc Quân quay đầu, tiếp tục bơi về phía trước.

Ngay khi ngoi lên mặt nước, không khí mới mẻ lập tức tràn vào phổi.

Sống sót.

Trình Mộc Quân choàng mở mắt, phát hiện mình vẫn đang nằm trong căn phòng quen thuộc.

Nhưng người rất lạnh, giống như... không mặc áo?

Hắn ngồi dậy, lúc này mới thấy quần áo trên người hắn, tính cả bộ áo cưới đều bị chém thành hai nửa.

Một đường thẳng tắp.

Lực hạ đao cũng rất vừa vặn, nhìn là biết thủ pháp của Hạ Sâm.

Lúc này, áo cưới màu sắc tươi tắn đã biến sắc, rách rưới nặng nề.

"Cậu nhìn thấy gì?"

Trình Mộc Quân vừa quay đầu lại đã thấy Hạ Sâm ngồi trên chiếc ghế đối diện giường, bàn tay đang cẩn thận chà lau thanh đao.

Hắn vốn định nói thẳng, rồi lại ý thức được gì đó, dáng vẻ kệch cỡm nói: "Làm em sợ muốn chết, đại lão, không phải anh nói sẽ bảo đảm em an toàn sao?"

Hạ Sâm giương mắt nhìn qua: "Cậu còn sống."

Lời này nghe có vẻ không đầu không đuôi, nhưng Trình Mộc Quân đã quá quen với Hạ Sâm biết, ý của đối phương là: không chết tức là tuân thủ ước định.

"Nhưng mà..."

"Cậu nhìn thấy gì?"

Trình Mộc Quân nghe giọng điệu này là biết Hạ Sâm đã nhịn đến cực hạn rồi. Hắn cũng không muốn trải nghiệm cảm giác bị xách cổ áo ném ra ngoài, vì vậy lập tức thành thật khai báo tất cả những gì mình đã trải qua.

Hạ Sâm nghe xong không nói một lời, sau đó xoay người ra gian ngoài.

Xem ra là không định làm gì nữa.

Trình Mộc Quân xoay người, gạt đại mấy mảnh áo cưới trên giường qua một bên, sau đó đóng ngăn bí mật lại, dọn giường chuẩn bị ngủ.

Hệ thống thì thầm: "Cậu không sợ sao?"

"Sợ cái gì?"

"Không phải áo cưới này có vấn đề sao, cậu cứ ngủ trong phòng này vậy hả?"

Trình Mộc Quân ngồi bật dậy: "Đúng ha, cậu mà không nhắc thì tôi lại OOC rồi. Làm một tiểu mỹ nhân yếu đuối, đương nhiên tôi không thể ở trong căn phòng suýt nữa đã xảy ra chuyện này được."

Hệ thống: "Cậu thật sự... không hợp với cái thiết lập này."

Trình Mộc Quân thuận tay cầm cái gối lên chạy ra gian ngoài.

Thật tình thì gian ngoài còn làm người ta ớn lạnh hơn trong phòng ngủ, hai người giấy đặt ở chính giữa, dưới ánh sáng lờ mờ thật sự có độ tồn tại quá mạnh.

Lúc này Hạ Sâm đang ôm đao ngồi trên ghế, tư thế nghiêm chỉnh, đôi mắt nhắm lại.

Đây là cách nghỉ ngơi của người trong trò chơi sinh tồn lâu năm, kể cả khi đứng, chỉ cần có thể tìm được chỗ để dựa, họ cũng có thể ngủ.

Trình Mộc Quân yên lặng tìm đến cái ghế đối diện, đặt gối lên, không lâu sau cũng tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm.

Hạ Sâm đúng giờ tỉnh lại.

Y mở mắt, lại phát hiện trên ghế đối diện có thêm một người.

Động tác đứng dậy của Hạ Sâm khựng lại.

Đó là người chơi ở cùng phòng với y?

Tại sao y không tỉnh lại? Y có tính cảnh giác rất mạnh, sự xuất hiện của bất kỳ hơi thở nào khác trong phòng cũng sẽ làm y bừng tỉnh.

Đây là có chuyện gì?

Hạ Sâm đứng dậy, đi qua. Khi đi, y cố tình bước thật nhẹ nhàng.

Lúc dừng lại, người vẫn không tỉnh.

Hình ảnh trong mắt Hạ Sâm vẫn là một bóng người mơ hồ và dữ liệu đơn giản.

Nhưng giá trị mị lực không đúng, mị lực ban đầu quá cao. Ngay khi vừa tiến vào phó bản, Hạ Sâm đã hoài nghi người này.

Cách nói chuyện của hắn, hành động quan sát tình huống xung quanh trong vô thức của hắn đều rất giống Trình Mộc Quân.

Hơn nữa chuôi lưỡi hái đã được lấp đầy.

Hạ Sâm nghi người này là Trình Mộc Quân, thế nên đã hỏi thử mấy vấn đề.

Mỗi lần thử đều nói với Hạ Sâm rằng không phải, nhưng trong lòng y vẫn luôn có chứa chút hoài nghi.

Mãi đến khi người áo choàng trắng nói ra thân phận của hắn, Hạ Sâm mới từ bỏ sự chú ý với người chơi này. Y không nghĩ ra lý do Trình Mộc Quân muốn gạt mình, vì vậy tự thuyết phục bản thân tách hai người này ra.

Sau đó, biểu hiện của người này cũng càng lúc càng không giống như người trong trí nhớ, có lẽ chỉ là y quá nhớ nhung để rồi sinh ra ảo giác.

Hạ Sâm trầm ngâm một lát, cuối cùng xoay người rời đi.

Chờ đến khi Trình Mộc Quân tỉnh lại đã gần 9 giờ sáng, trong phòng vẫn trống rỗng như trước.

Trình Mộc Quân ngáp một cái, đi rửa mặt rồi đến nhà ăn.

Hôm nay hẳn là sẽ phải đổi phòng.

Ăn sáng xong, quản lý tiền sảnh cầm thẻ phòng đi tới, vẫn là cách rút ngẫu nhiên.

Trình Mộc Quân rút được Tha hương ngộ cố tri, một mình một phòng.

Hạ Sâm thì rút trúng Khi đề tên trên bảng vàng, ở cùng phòng với tiểu mỹ nhân tên Kiều Hoan.

Suốt một ngày, Trình Mộc Quân không vội vã về phòng, mà đi đến bờ sông, so sánh địa hình với khung cảnh trong trí nhớ.

Quả nhiên, nơi xây dựng khách sạn này chính là tế điện Hà Thần lúc trước.

Tiếp đó, hắn lại lẻn vào khu ký túc xá nhân viên, tìm ra thuyền cứu nạn và phao cứu sinh trong phòng thiết bị, thậm chí còn có thiết bị lặn.

Xem ra, mấu chốt qua cửa ở dưới nước, trên người cô dâu bị hiến tế cho Hà Thần.

Làm xong hết thảy đã hơn 5 giờ chiều, Trình Mộc Quân quay về phòng mới được phân.

Tha hương ngộ cố tri được trang trí như một khách điếm cổ đại.

Có hai tầng. Tầng dưới có một quầy tính tiền và một bàn vuông để ăn, tầng trên có ba phòng đơn.

Trình Mộc Quân mở cửa kiểm tra từng phòng một, hai phòng phía trước đều rất bình thường, không có nơi nào kỳ lạ.

Mà căn phòng ở cuối hành lang lại bị khóa, mở không ra.

Trình Mộc Quân xoay người, quyết định xuống tầng một tìm chìa khóa. Trên quầy tính tiền hẳn là sẽ có manh mối.

Không ngờ vừa xuống tầng đã nghe thấy bên cạnh có tiếng ồn ào.

Bên cạnh là Khi đề tên trên bảng vàng, phòng của Hạ Sâm.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?

Trình Mộc Quân vội vàng ra ngoài, mới ra đến sân đã thấy cửa phòng bên cạnh mở ra.

Hạ Sâm với vẻ mặt lạnh lùng, trong tay xách theo một người.

Đúng vậy, xách.

Hạ Sâm nắm dây lưng quần của tiểu mỹ nhân, nhẹ nhàng như xách một bao nilon.

Tiểu mỹ nhân tên Kiều Hoan trần nửa thân trên, tay chân còn đang vùng vẫy: "Anh, anh làm gì thế... ai da..."

Cậu ta còn chưa dứt lời đã bị Hạ Sâm ném ra ngoài sân, chật vật lăn một vòng.

Làm xong một loạt động tác, Hạ Sâm xoay mặt, nhìn về phía Trình Mộc Quân.

"Hai người, đổi phòng."

Trình Mộc Quân còn không kịp nói chuyện, tiểu mỹ nhân đã giận dữ nói: "Anh, anh có ý gì?"

Hạ Sâm lạnh lùng đáp: "Tôi nói rồi, đừng đụng vào tôi, nếu không ném cậu ra ngoài."

Trình Mộc Quân: "..."

Đúng là nói được thì làm được, ném thật.

Tổn thương không lớn, nhưng nhục nhã cực mạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.