Hai người ở đây đều có tâm tư khác nhau, trong khoảng thời gian ngắn, không gian chìm trong im lặng.
Trình Mộc Quân nhìn xuống quản lý tiền sảnh đang bị trói trên mặt đất.
Hệ thống yếu ớt nói: "Tiểu Trúc Tử ơi, tôi cảm thấy trạng thái hiện tại của Hạ Sâm đáng sợ quá, cậu thật sự không định nói cho y biết cậu chưa từng chết hả? Cảm giác y bây giờ không bình thường lắm."
Trình Mộc Quân: "Y không bình thường không liên quan đến mấy chuyện đó, tại không hoàn chỉnh thôi."
Hệ thống: "Hả, cậu đang nói gì vậy?"
"Giống cậu đó, là nhóc thiểu năng nhân tạo." Giọng nói chứa ý cười.
Hệ thống được xưng là trí tuệ nhân tạo này thật sự rất ngốc, đã qua nhiều thế giới vậy rồi mà vẫn không phát hiện bản thân không thích hợp.
Nó không nhận ra đáng lẽ mình vốn không nên có bất kỳ cảm xúc gì, cũng không phát hiện nó luôn nói chuyện với người khác một cách rất tự nhiên.
Tất cả đều không giống như những hành động của trí tuệ nhân tạo được cấu thành từ dữ liệu.
"Hức... Cậu lại ghét bỏ tôi."
Trình Mộc Quân: "Nếu tôi ghét bỏ cậu thì tôi đã xin đổi một hệ thống có ích hơn từ lâu rồi, ngoan, yên lặng chút, tôi còn có chuyện muốn hỏi Hạ Sâm."
Hệ thống vô dụng đóng cửa tự bế.
Trình Mộc Quân trực tiếp hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất: "Đôi mắt của cậu... sao lại bị hủy?"
"Giao dịch."
Hạ Sâm nói giống như đây là một chuyện không hề liên quan đến mình: "Sau khi ra ngoài, phát hiện cậu không còn nữa, tôi đã định tiếp tục đi tìm sách hồi sinh, dùng thị lực làm vật tế, ép buộc phó bản mở ra lần nữa."
"Dù sao, đôi mắt này có hay không cũng không có gì khác nhau."
Trình Mộc Quân không hiểu sự áy náy của Hạ Sâm xuất phát từ đâu, rõ ràng chuyện không liên quan đến y: "Tôi bị vậy cũng không phải lỗi do cậu..."
Còn chưa dứt câu, hắn đã bị ôm chặt, mặt áp vào vai Hạ Sâm.
Thế giới này, Trình Mộc Quân có vóc người cao lớn, chỉ thấp hơn Hạ Sâm 3 centimet.
Đột nhiên bị ôm cũng sẽ không khiến cái mũi bị tổn thương.
Ừm, trừ lực tay bên eo quá chặt làm hơi đau ra.
Qua lâu sau, Hạ Sâm vẫn không có ý định mở miệng.
Trình Mộc Quân nâng tay vỗ vai y, hắn có thể cảm nhận được phần lưng y căng cứng, hẳn là đang cố gắng đè nén cảm xúc nào đó.
Là sát ý, hoặc là thứ khác.
"Vừa rồi cậu nói là tiếp tục vào phó bản một người tìm sách hồi sinh, nghĩa là lần đầu tiên cậu không qua cửa?" Trình Mộc Quân nói sang chuyện khác.
"Tôi..."
Hạ Sâm cất lời, giọng lại khàn quá mức, y ho nhẹ một cái mới có thể tiếp tục nói.
"Trong phó bản một người, tôi cảm giác có gì đó không đúng."
Y buông ra, lui về phía sau một bước, lại nắm tay Trình Mộc Quân ấn lên ngực mình.
"Mộc Quân, cậu có nhớ đồng mệnh cổ kia hay không?"
"Ừm."
Ban đầu, đội của họ chỉ có hai người Hạ Sâm và Trình Mộc Quân. Khi trải qua phó bản Miêu Cương, họ nhận được một con đồng mệnh cổ.
Lần lượt hạ cổ lên hai người, người có tử cổ sẽ có thể chia sẻ thương thế với mẫu cổ. Sau khi thương lượng, mẫu cổ ở trên người Trình Mộc Quân, tử cổ ở trên người Hạ Sâm.
Thần kinh vận động của Trình Mộc Quân không tốt lắm, giá trị vũ lực cũng không cao, rất dễ bị thương, phân chia như vậy là phù hợp với lợi ích của cả đội nhất.
"Trong phó bản một người, tôi nhận thấy mẫu cổ đã tử vong."
Điều kiện chia sẻ thương thế là có hạn, chỉ khi ở cùng một không gian mới có hiệu quả. Lúc đó, Trình Mộc Quân và Hạ Sâm ở hai phó bản khác nhau, tất nhiên không thể kích phát.
Mẫu cổ thật sự đã chết, nhưng đó là bởi vì Trình Mộc Quân rời khỏi trò chơi sinh tồn.
Tất cả mọi thứ trong trò chơi sinh tồn đều không thể mang vào thế giới hiện thực, mệnh cổ của Trình Mộc Quân cũng như thế.
Mẫu cổ rời khỏi nhân thể sẽ tử vong trong vòng một phút, sau đó truyền đến tử cổ trên người Hạ Sâm.
"Tiếp đó thế nào?"
Hạ Sâm vẫn nắm tay Trình Mộc Quân, sức lực rất lớn, không có ý định buông ra: "Sau khi cảm nhận được mẫu cổ tử vong, tôi đã phá cửa ra ngoài."
Phá cửa là cách tốn công vô ích, người chơi sẽ không nhận được bất kỳ phần thưởng nào, tất cả tích phân hay điểm cốt truyện đã có trong phó bản đều sẽ bị khấu trừ.
"Nhưng đã không còn kịp rồi, sau khi trở lại không gian Chủ Thần, bọn họ nói với tôi, cậu đã chết."
Trình Mộc Quân không nhìn thấy biểu cảm của Hạ Sâm, nhưng vẫn có thể cảm giác được cảm xúc của đối phương đang mất khống chế.
Sát ý trên người y quả thực như muốn hóa thành thực chất.
Bóng người bị trói kín mít trên mặt đất bắt đầu giãy giụa điên cuồng, chỉ muốn thoát khỏi nơi đáng sợ này.
Trình Mộc Quân khẽ siết tay Hạ Sâm: "Việc này không liên quan đến cậu."
"Không, nếu không phải tôi nhất quyết muốn vào phó bản một người, cậu cũng sẽ không xảy ra chuyện."
Trình Mộc Quân đa nghi, khi lấy được chìa khóa có nhắc nhở Hạ Sâm. Hắn cảm thấy dựa theo thiết lập của phó bản, không có khả năng tồn tại thứ không hợp quy tắc như sách hồi sinh.
Hạ Sâm không nghe, vẫn đi vào phó bản.
Trình Mộc Quân biết Hạ Sâm là người cố chấp, lúc này lại đang tự gánh vác mọi chuyện, không khuyên được.
"Được rồi, đều đã qua rồi, cũng sắp đến giờ, tôi phải đi."
Hạ Sâm vẫn không buông tay, hỏi: "Tôi có thể gặp cậu trong không gian Chủ Thần không?"
Trình Mộc Quân chần chờ: "Tôi không được xem như người chơi."
"Tôi lại giao dịch với Chủ Thần, dù sao cũng sẽ có cách."
Trình Mộc Quân nóng nảy, ai biết Hạ Sâm lại lấy cái gì ra đổi nữa, hắn ngăn: "Không có gì, nhiệm vụ thẩm phán của tôi có tích phân, sau khi trở về tôi thử nghiên cứu một chút, xem có thể đổi một ít thời gian đi vào không gian Chủ Thần hay không."
Được Trình Mộc Quân bảo đảm, lúc này Hạ Sâm mới buông tay, giơ đao chém xuống, xử tử quản lý tiền sảnh đã bị trói một lúc lâu.
***
Lúc này, Trình Mộc Quân vẫn dùng dây xích trói Hạ Sâm lại, tranh thủ thời gian về phòng trước Hạ Sâm.
Tội danh cũng đã có sẵn, cố tình bẫy người khác vi phạm.
Nhưng nhìn phản ứng Hạ Sâm, phỏng chừng y sẽ dũng cảm tiếp nhận trừng phạt, tuyệt đối không hối cải.
Trình Mộc Quân trở lại phòng, thuận tiện vào phòng tắm tắm rửa một cái.
Đã quen với việc một mình ở căn phòng này, hắn không hề ý thức được khả năng sẽ có người khác xuất hiện.
Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, Trình Mộc Quân với lấy khăn tắm ở bên cạnh đi ra ngoài, chỉ nghĩ là lệ quỷ quấy phá.
"..."
Đứng giữa phòng đúng là Hạ Sâm với một cây đen, gương mặt không cảm xúc.
Mà Trình Mộc Quân, toàn thân chỉ buộc mỗi cái khăn tắm.
Khi ăn mặc quá ít, đầu óc người ta thường dễ bị rối, huống chi Trình Mộc Quân hoàn toàn không nghĩ tới người trong phòng lại là Hạ Sâm.
Một câu mất não vô thức xông ra: "Cậu ở đây làm gì?"
Vừa dứt câu, Trình Mộc Quân lập tức nhận ra mình OOC, vội vàng cứu vớt: "Hạ đại lão, cũng may anh đã trở lại, hôm nay Đinh Tuyền chết rất đáng sợ, đường cũng bị sụp, phải làm sao bây giờ nha~"
Hạ Sâm: "Mặc quần áo vào, nói chuyện đàng hoàng, nếu không ném cậu ra ngoài."
"Hung dữ quá." Trình Mộc Quân nhỏ giọng oán giận, xoay người trở về phòng tắm.
Sau khi đóng cửa lại, hệ thống khó hiểu hỏi: "Không phải mắt Hạ Sâm bị hủy hoại không nhìn thấy à? Sao y biết cậu không mặc quần áo? Đừng nói y đang gạt cậu nhé?"
Trình Mộc Quân: "Nghĩ gì vậy, y không phải mù hoàn toàn, có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, mặc quần áo hay không vẫn nhìn ra được."
Thay quần áo xong đi ra ngoài, Trình Mộc Quân phát hiện Hạ Sâm vậy mà vẫn còn ở trong phòng. Hắn hơi sửng sốt, nghĩ thầm, đừng nói là lật xe thật nhé.
Hạ Sâm bình thường căn bản là không muốn nhiều lời với người khác một câu, tình huống này thực sự kỳ lạ.
"Hạ đại lão, có việc gì sao?"
Hạ Sâm: "Tiếp theo, tôi sẽ bảo đảm cậu không chết, điều kiện trao đổi là tôi kêu cái gì cậu làm cái đó."
"A?"
Hạ Sâm ngừng một chút mới nói: "Cậu ít nói lại, hỏi cái gì đáp cái đó, được chứ?"
Trình Mộc Quân gật đầu: "Được được, đại lão đồng ý che chở em, đương nhiên là được nha."
"Ít nói lại." Hạ Sâm lạnh giọng ngắt ngang: "Cậu đến cái giường kia sờ một chút, xem có chỗ nào kỳ lạ không, cẩn thận kiểm tra từng góc một."
Hạ Sâm là... muốn đẩy nhanh tốc độ qua cửa?
Trong trò chơi sinh tồn, muốn qua cửa trên cơ bản có hai cách. Một là sống, sống đến khi thời gian trong cốt truyện phó bản kết thúc, còn sống là có thể qua, phó bản vườn trường lần trước chính là kiểu qua cửa này.
Thứ hai là tìm ra câu chuyện phía sau, làm rõ ràng quy tắc, dẫn Boss ra, giết hoặc là hóa giải lệ khí của Boss.
Cách thứ nhất an toàn, nhưng ít tích phân, tốn nhiều thời gian, hiện tại hầu hết người chơi Hệ Mị Lực đều qua cửa bằng cách này.
Suy cho cùng, nằm đợi thắng, nhưng cho dù có nằm như thế nào cũng không thể nằm đến dẫn Boss ra. Đương nhiên, Lâm Lung là ngoại lệ.
Trình Mộc Quân đã từng thấy cách Lâm Lung qua cửa, tùy tiện té ngã một cái cũng có thể làm lệ quỷ đang ẩn núp chạy ra suýt xoa, cực kỳ phi logic.
Cách thứ hai, tích phân nhiều, khi trò chơi sinh tồn còn bình thường, những người chơi có chút tham vọng đều sẽ đi theo con đường này.
Chắc chắn Hạ Sâm không mặn mà gì với tích phân ở khu bình thường, y chỉ muốn nhanh chóng qua cửa thôi.
Ngay cả nhóc hệ thống thiểu năng cũng nhìn ra, cảm thán: "Chậc chậc chậc, y vội vàng đến không gian Chủ Thần để gặp cậu đây mà, gương mặt này của cậu phải làm sao giờ?"
Trình Mộc Quân: "A."
Hạ Sâm bên này khẽ chau mày: "Đừng lề mề, bắt đầu đi."
Trình Mộc Quân gật đầu, dè dặt nói: "Đại lão, anh, anh nhất định phải bảo vệ em nha, cái giường này từ lúc em nằm lên đã cảm thấy kỳ lạ, cứ quái quái làm sao, rất đáng sợ, hôm qua em ngủ dưới đất suốt đêm..."
Hạ Sâm im lặng lia đôi mắt màu đỏ sậm nhìn qua.
"..."
Trình Mộc Quân ngoan ngoãn đi đến gần chiếc giường Bạt Bộ.
Hắn biết tại sao Hạ Sâm muốn hợp tác với mình, đôi mắt y đã bị huỷ hoại, đương nhiên chỉ có thể dựa vào người khác để tìm manh mối.
Ánh mắt phía sau như có thật thể, Hạ Sâm đứng ở nơi đó giống như một giám thị vô cảm.
Trình Mộc Quân vờ vịt sờ soạng khắp nơi một lát, sau đó sờ đến vết thắt cổ đã phát hiện từ trước.
"A, Hạ đại lão, ở đây có vết siết."
"Dày bao nhiêu?"
"Ừm, chắc là khoảng 2 centimet?"
"Tiếp tục."
Trình Mộc Quân lại ngoan ngoãn tiếp tục, hắn nhảy xuống khỏi giường, rồi ngạc nhiên nói: "Sao trên tay em lại có rêu xanh thế này?"
Hạ Sâm gật đầu tỏ vẻ đã biết: "Tiếp tục."
Một mệnh lệnh một động tác.
Trình Mộc Quân nhớ đến ngăn bí mật mình tìm thấy trên ván giường tối hôm qua, quyết định thừa cơ hội này mở nó ra.
Mấy chỗ như ngăn bí mật kiểu này thông thường đều giấu những bí mật lớn, trước khi chưa nắm chắc hắn cũng không dám tùy tiện động vào.
Hiện tại có Hạ Sâm ở đây, có thể nhìn một cái.
Trình Mộc Quân xốc nệm lên, lại ngạc nhiên hô: "Chỗ, chỗ này có một cái ngăn bí mật..."
"Mở ra."
"Nhưng, nhưng em không dám, lỡ như bên trong nhảy ra một nữ quỷ thì phải làm sao?"
Hạ Sâm vẫn chưa kịp phản ứng, hệ thống đã không chịu nổi trước: "Tiểu Trúc Tử à, cậu như vậy có mệt không, thấy ghê quá."
Trình Mộc Quân âm thầm trợn mắt: "Cậu nghĩ là tôi muốn à, tôi cũng mệt chứ, còn không phải vì để không bị lật xe sao?"
Khi nói chuyện, Hạ Sâm đã đi tới, đứng cách mép giường nửa thước: "Mở ra."
Lúc này Trình Mộc Quân mới nhấc tấm ván giường lên, lộ ra không gian bên trong.
Màu đỏ.
Bên trong ngăn bí mật là một bộ áo cưới cổ trang, nhìn màu mới tinh, đường kim mũi chỉ tinh tế, giống như mới vừa hoàn thành.
Trình Mộc Quân còn không kịp nói gì, áo cưới màu đỏ bỗng nhiên dựng lên, bay đến trên người hắn.
Hạ Sâm cũng rất nhanh, đường đao đưa về phía trước, muốn đánh bay áo cưới.
Tuy nhiên, ngọn nến long phượng bên ngoài bùng cháy, toàn bộ căn phòng bị bao phủ bởi khói.
Khi Trình Mộc Quân mở mắt lần nữa, chỉ thấy trước mặt là một màu đỏ thẫm.
Trên đầu hắn... đang đội cái gì?
Trình Mộc Quân giơ tay muốn xốc nó lên, lại bị người bên cạnh đè lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]