Chương trước
Chương sau
Ba người ra khỏi ký túc xá, không lâu sau đã đến gần bức tường.

Trình Mộc Quân nói: "Đây là nơi khuất nhất, dễ leo ra ngoài, cũng khó bị phát hiện."

"Chậc." Triệu Sâm trợn mắt: "Muốn leo thì cậu leo đi, tôi không có hứng thú."

Trình Mộc Quân không để ý cậu ta, tiếp tục nói: "Sáng nay tôi nhìn thấy lịch tuần tra và lộ tuyến ở bảng thông báo, nếu chọn chỗ này thì chúng ta có mười lăm phút an toàn để trèo tường."

Dư Tiểu Thành ngạc nhiên: "A, bảo sao khi chúng ta đến đây lại không gặp phải giáo viên tuần tra, thì ra là cậu tính toán hết rồi hả? Sao cậu giỏi vậy?"

"Không có gì, phân tích rất đơn giản." Trình Mộc Quân cười với Dư Tiểu Thành, "Được rồi, phiền cậu giúp tôi, tôi muốn bò lên cái cây này."

Hắn không định nhờ Triệu Sâm, thái độ của đối phương rõ ràng là không muốn phối hợp, không cần phải tự tìm rắc rối.

"Ò ò, tôi nên làm gì đây?" Dư Tiểu Thành gật đầu.

Triệu Sâm cười nhạo: "Dư Tiểu Thành cậu ngốc à, định chơi trò giải đố với cậu ta thật hả, sao phải làm vậy? Cậu ta xấu xí nên không còn cách nào thôi, cậu tin cậu ta thật sao?"

Dư Tiểu Thành liếc cậu ta, không trả lời, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Tôi nên làm gì bây giờ?"

"Cậu ngồi xổm xuống là được."

Triệu Sâm vẫn đứng trợn mắt, Dư Tiểu Thành thì ngoan ngoãn ngồi xổm xuống dựa vào gốc cây.

Trình Mộc Quân nhanh nhẹn giẫm lên đầu gối Dư Tiểu Thành, mượn lực nhảy lên nắm chặt cành cây trên cao. Hắn xoay người, không lâu sau đã bò lên trên cành cây.

"Đưa tay cho tôi."

Dư Tiểu Thành duỗi tay, sau đó được kéo lên, tuy rằng quá trình hơi chật vật, nhưng dù gì cũng lên được.

"Bò theo nhánh cây này đến chỗ bức tường đi."

Cái cây khá già, cành cây cũng rất to, vừa vặn duỗi ra khỏi bức tường. Việc này không phải trùng hợp, đây là con đường mà trò chơi cung cấp.

Trình Mộc Quân nhìn Triệu Sâm: "Lên không?"

Triệu Sâm lui về phía sau, nhíu mày nói: "Không có hứng thú, các cậu tự đi đi."

Cậu ta nhìn mặt Dư Tiểu Thành bị cọ xước một mảng, vẻ mặt càng thêm khó coi. Vết thương đó rõ ràng sẽ không lành trong một sớm một chiều, nói không chừng còn vì nó mà giá trị mị lực giảm xuống, mất nhiều hơn được.

Trình Mộc Quân: "Hôm nay họ đã nhấn mạnh thời gian biểu ở lễ khai giảng, bây giờ sẽ có giáo viên của Phòng Giáo vụ đi tuần tra."

Triệu Sâm đang rất bực mình. Chịu sờ mó trong ký túc xá suốt cả buổi mà kết quả vẫn là bị ném ra, hắn tự nhiên quy hết tội cho tên người mới không biết tốt xấu.

Nếu không phải tại Trình Mộc Quân đột nhiên chạy về nói gì mà tường quá cao thì tên Shamate kia cũng sẽ không nổi điên đuổi bọn họ ra ngoài.

Cậu ta nhíu mày nhìn gương mặt bình thường đó, càng cảm thấy chán ghét: "Loại tay mơ như cậu thì biết cái gì?"

Trình Mộc Quân nhún vai, người tìm chết khó thuyết phục mà. Hắn xoay người, bò theo cành cây lên trên bức tường.

Lúc này, ánh đèn pin đột ngột chiếu vào mặt Triệu Sâm.

"Ai đó! Không phải đã nói thời gian này không cho rời ký túc xá sao!"

Giọng điệu nghiêm khắc, giáo viên tuần tra đến.

Trình Mộc Quân kéo Dư Tiểu Thành, hai người trốn vào trong lá cây um tùm.

Triệu Sâm trợn mắt, cảm thấy Dư Tiểu Thành quá ngốc, người khác nói cái gì cũng tin, còn đi sợ NPC nữa.

Cậu ta điều chỉnh biểu cảm, kéo khoá áo đồng phục xuống một chút.

Người đã tới trước mắt, còn trùng hợp là giáo viên chủ nhiệm của bọn họ.

"Triệu Sâm! Đêm hôm khuya khoắt em không ở ký túc xá, đứng đây làm gì?" Chủ nhiệm lớp chau mày, thái độ nghiêm khắc.

Triệu Sâm nhanh chóng vào trạng thái, cậu ta cắn môi dưới, cúi đầu, dáng vẻ bị dọa sợ.

Chủ nhiệm lớp ngừng lại cách cậu ta một bước chân. Từ góc độ của Trình Mộc Quân có thể nhìn thấy cái gáy gã.

Đến tuổi trung niên, tóc của chủ nhiệm lớp đã có chút thưa thớt, có lẽ là vì để che đằng trước nên gã kéo hết tóc ở đằng sau lên.

Cái gáy vì thế trống trơn.

Không gian có hơi tối tăm, nhưng vẫn đủ để nhìn thấy gáy chủ nhiệm lớp không bằng phẳng.

Nó hơi nhô lên, giống như một cái mũi.

Mà trên đó, còn có một khuôn mặt.

Trình Mộc Quân nhìn thấy khuôn mặt kia chầm chậm mở mắt, con ngươi loé ánh đỏ.

Dư Tiểu Thành lại không hề sợ hãi, ngược lại khẽ nhích lên phía trước. Điểm mị lực của cậu không bằng Triệu Sâm, kinh nghiệm cũng không đủ.

Lúc này là cơ hội để cậu học tập.

Trình Mộc Quân hơi bất đắc dĩ, hắn kéo Dư Tiểu Thành lại, vậy mà đối phương còn không kiêng nể gì tiếp tục bò về phía trước, thấy thế hắn bèn thu tay về.

Dư Tiểu Thành cũng chỉ là đồng đội tạm thời, bèo nước gặp nhau, Trình Mộc Quân sẽ chỉ hoàn thành nghĩa vụ của đồng đội tạm thời trong khuôn khổ quy định.

Hắn không phải thánh phụ ảo tưởng mình có thể cứu vớt mọi người, huống chi Hệ Mị Lực đang thịnh hành, ai có chí nấy thôi.

Triệu Sâm giương mắt nhìn chủ nhiệm lớp một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thầy ơi, em, em không quen."

"Không quen?"

"Vâng, em không quen đồ ăn ở căn tin, ăn không no, thế nên mới, mới muốn ra ngoài mua ít đồ ăn khuya." Triệu Sâm ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn tràn ngập sợ hãi.

Tiểu mỹ nhân đang run bần bật.

Chiêu này xài lần nào cũng trúng. Trong bất kỳ nào bản nào, chỉ cần NPC lệ quỷ nhìn thấy tiểu mỹ nhân yếu thế, dù không háo sắc bổ nhào lên cũng sẽ mềm giọng nhẹ nhàng buông tha.

Dư Tiểu Thành liều mạng mở to mắt, còn lén mở bảng nhiệm vụ ra quay lại cảnh này để đến khu nghỉ ngơi nghiên cứu.

Quả nhiên, chủ nhiệm lớp tiến lên một bước, giọng nói trở nên kỳ lạ: "Không quen đồ ăn căn tin à, thầy có một cách."

Mắt Triệu Sâm sáng lên, mềm mại nói: "Thầy tốt quá."

Sau đó, cậu ta nhìn thấy chủ nhiệm lớp giơ tay, giống như muốn sờ mặt mình. Triệu Sâm khẽ run lên, thoạt nhìn có chút sợ hãi, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Cậu ta khép hờ mắt: "Thầy ơi, em thấy hơi sợ."

Chủ nhiệm lớp nở nụ cười quỷ dị: "Không phải sợ, thầy sẽ nhẹ nhàng... nhẹ nhàng mổ bụng em ra."

"Ưm ——" Dứt câu, Triệu Sâm cảm thấy bụng mình đau đớn, cậu cúi đầu theo bản năng, lại nhìn thấy một bàn tay cắm trong bụng mình.

"Th..."

Triệu Sâm ngước mặt lên, nhìn thấy đầu chủ nhiệm lớp xoay 180°.

Trước mặt cậu là một cái gáy lưa thưa tóc, đôi mắt loé ánh đỏ.

"Tại sao? Tại..."

Triệu Sâm không hiểu, rõ ràng chỉ là phó bản người mới mà thôi, tại sao NPC này... có thể nhẫn tâm làm cậu bị thương.

"Không quen đồ ăn căn tin, thầy giúp em đổi cơ quan tiêu hóa khác..."

Sau đó, ý thức Triệu Sâm chìm vào vực sâu vô tận, từ từ tiêu tán.

Dư Tiểu Thành hoàn toàn kinh hãi, không cần Trình Mộc Quân nhắc nhở, cậu vội rụt lại phía sau, trốn trong bóng tối.

Bảng nhiệm vụ của cậu vẫn đang ghi hình.

Chủ nhiệm lớp ngồi xổm xuống, thong thả vạch bụng Triệu Sâm, moi nội tạng bên trong ra nhét vào miệng.

"Học sinh bây giờ thật là quá lãng phí, đồ ăn căn tin ngon như vậy còn muốn lén ra ngoài mua đồ ăn?"

Hiện giờ đối diện với bọn Trình Mộc Quân là vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép.

"Thật sự là học sinh kém nhất ta từng mang."

Gã nói xong, gương mặt trên cái gáy lại điên cuồng nhấm nuốt, máu rơi đầy đất.

Chủ nhiệm lớp ăn gần hết nội tạng của Triệu Sâm rồi mới đứng dậy, cổ xoay lần nữa, khôi phục dáng vẻ bình thường.

Gã khom lưng kéo một chân Triệu Sâm lên, lẩm bẩm: "Nửa đêm trèo tường, ngày mai kêu nó làm kiểm điểm trước mặt mọi người."

Vết máu kéo dài trên mặt đất, không thấy điểm cuối.

"Đi thôi."

Trình Mộc Quân vỗ Dư Tiểu Thành đang đờ ra, nhắc nhở: "Chúng ta còn phải đi mua bữa khuya nữa, không thể lãng phí quá nhiều thời gian."

Dư Tiểu Thành quay đầu lại, vẻ mặt như sụp đổ: "Chết người rồi, Triệu Sâm chết rồi, sao cậu có thể bình tĩnh như vậy."

Trình Mộc Quân càng khó hiểu: "Đây không phải game sinh tồn à? Chết người... không phải là chuyện rất bình thường sao?"

"Sao có thể bình thường! Tôi chưa từng thấy ai chết cả!"

Trình Mộc Quân: "..."

Quả nhiên hắn không thể nói chuyện với người chơi hiện tại, không cùng một hành tinh.

"Vậy tôi đi trước."

Trình Mộc Quân chống tay nhảy từ trên tường xuống, lười nói thêm lời vô nghĩa.

Không nghĩ tới mới đi vài bước đã nghe thấy Dư Tiểu Thành ở phía sau nhỏ giọng kêu.

"Cậu, cậu, a... đợi tôi."

Trình Mộc Quân quay đầu lại, thấy Dư Tiểu Thành cũng nhảy xuống tường, ngã xuống đất.

Cũng may bên ngoài tường là một thảm cỏ dài, mặt đất rất mềm, ngã xuống cũng không bị thương nặng.

Chỉ là gương mặt xinh đẹp của Dư Tiểu Thành đã loạn hết lên, nhìn không còn dáng vẻ nào của người chơi Hệ Mị Lực.

Hai người tiếp tục đi cùng nhau, đến quán ăn vặt còn đang mở bán ngoài phố.

Mua đồ theo danh sách Shamate liệt ra xong, Trình Mộc Quân lại hỏi ông chủ: "Cho hỏi ở đây có món nào khác không?"

Ông chủ đang nướng xiên que giương mắt nhìn qua: "Sao? Không tin tay nghề của tôi?"

"Không phải." Trình Mộc Quân giải thích: "Dạ dày tôi không tốt, không thể ăn cay, đây là mua cho bạn học."

Dư Tiểu Thành sắp bị hù chết, cảnh tượng Triệu Sâm nói mình không quen ăn đồ ăn căn tin rồi bị mổ bụng vẫn còn ở trước mắt, sao người này còn dám nói như vậy?

Người mới này chỉ sợ giá trị mị lực còn không đạt 60 điểm tiêu chuẩn, làm sao dám...

"Vậy à, trên quầy hàng đằng sau, cậu tự đi lấy, lấy xong tôi tính tiền luôn cho cậu."

"Cảm ơn ông chủ."

Dư Tiểu Thành ngơ ngác nhìn Trình Mộc Quân bước đi, lại nhìn mấy xiên que trông khác thường trên vỉ nướng, cũng vội vàng chạy theo.

Trong quán ăn vặt có một cái kệ, bên trên để một ít mì ăn liền và bánh mì linh tinh.

Trình Mộc Quân lấy bao nilon ở bên cạnh ra bắt đầu bỏ đồ vào trong.

Dư Tiểu Thành nhắm mắt theo đuôi, Trình Mộc Quân làm gì cậu làm theo cái đó. Cái chết của Triệu Sâm thật sự là một đả kích lớn đối với cậu, lúc này cậu rất bối rối không biết phải làm sao.

Mua đồ xong, trả tiền xong, ra khỏi tiệm ăn vặt xong, Dư Tiểu Thành nhìn bức tường cao cao, mờ mịt hỏi: "Làm sao bây giờ? Sao quay về được?"

Trình Mộc Quân chỉ phía trước: "Đi cổng lớn."

Dư Tiểu Thành bừng tỉnh: "Đúng nhỉ, hồi sáng ông bảo vệ khá dễ đối phó, nhìn tôi nè!"

Trình Mộc Quân cười, không nói chuyện.

Mười phút sau, hai người bị nhốt trong phòng bảo vệ.

Lão bảo vệ đứng bên ngoài móc chìa khóa ra khóa trái cửa, còn mắng: "Hai đứa nhóc này hơn nửa đêm không ngủ còn trèo tường ra ngoài làm gì, tôi phải đi tìm giáo viên của các cậu mới được!"

Âm thanh dần đi xa.

Dư Tiểu Thành mếu máo nhìn Trình Mộc Quân: "Sao, sao bây giờ, rõ ràng lúc trước ông ta không như vậy mà, có phải tại mặt tôi bị thương nên mị lực giảm xuống rồi không?"

Trình Mộc Quân chỉ cái ghế bên cạnh: "Cậu ngồi đó, đừng nhúc nhích."

"Ừm, được."

Sau khi dọn dẹp Dư Tiểu Thành không thể giúp được gì, lúc này Trình Mộc Quân mới bắt đầu tìm manh mối trong phòng, phá giải mật thất loại nhỏ này.

Dư Tiểu Thành ngơ ngác ngồi yên, chân tay luống cuống, nhẹ giọng nói:

"Tôi cứ cảm thấy phó bản này khác khác mấy phó bản trước?"

Trình Mộc Quân vừa móc ra mấy tờ giấy từ khe hở của bức màn, đang tính mật mã, thuận miệng hỏi: "Khác chỗ nào?"

"Mị lực, hình như không dùng được nữa..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.