Chương trước
Chương sau
Editor: Diệp Hạ

Lưỡi hái chỉ cách chủ nhiệm lớp đang xụi lơ trên mặt đất khoảng nửa tấc.

Dây xích màu bạc leo lên lưỡi hái, khi chạm đến ngón tay người áo đen thì hóa thành một làn sương.

Hai người giằng co.

Nhưng Trình Mộc Quân biết, hắn không thể chống đỡ nữa.

Người áo đen rất mạnh, chắc chắn là người chơi có thực lực đứng đầu.

Hắn cẩn thận nhớ lại những người mình từng quen trong trò chơi, nhưng hình như không tìm thấy ai có tính cách đáng ghét thế này.

Hoàn toàn không nói lý, hành động theo cảm tính.

Trình Mộc Quân nói trước: "Người chơi ngất xỉu, là giáo viên chủ nhiệm, kêu người đưa cậu ta đến phòng y tế là phù hợp quy tắc."

Người áo đen: "Tôi không nói hắn vi phạm quy định."

Câu trả lời vô lý, tới Trình Mộc Quân cũng cảm thấy giận: "Vậy tại sao anh phải xử tử hắn?"

"Không vui."

"......" Trình Mộc Quân không còn gì để nói. Nhìn hành vi và logic của người áo đen, hắn không thể đoán được nếu họ vi phạm quy định trong thân phận đặc biệt này thì có xử phạt gì hay không.

Sức lực trên tay đột nhiên tăng lên, lưỡi hái lại hạ xuống một chút.

NPC kia đã hoàn toàn choáng váng, vẻ ngoài cũng sắp không duy trì được nữa, ngũ quan dần chảy ra hoà vào nhau, chỉ để lại cặp kính loé sáng kì lạ.

Người áo đen lại tăng thêm lực tay, hoàn toàn không có ý định tha mạng: "Tại sao cậu phải cứu hắn?"

"Quy tắc như thế."

Trình Mộc Quân thuận miệng nói.

Câu này vừa nói ra, sức lực ở dây xích đột nhiên buông lỏng.

Người áo đen quay đầu nhìn qua: "Quy tắc như thế?"

Lúc này Trình Mộc Quân mới phát hiện câu nói ngoài miệng này của mình không có sức thuyết phục gì. Dù sao người áo đen cũng chẳng phải đồng đội đã hợp tác với hắn nhiều năm như Hạ Sâm, không thể hiểu được suy nghĩ của hắn qua bốn chữ.

Hắn dứt khoát nói thẳng, đổi một câu giải thích có thể lấy lòng tin của tất cả người chơi: "Một nhiệm vụ Thẩm phán một trăm tích phân, tôi không dám đánh cược anh giết người lung tung có liên lụy đến tôi hay không."

"Tích phân?"

Người áo đen đột nhiên cười lạnh: "Cậu muốn tích phân, đổi mị lực?"

Đây là lần đầu tiên Trình Mộc Quân nhận thấy được một chút cảm xúc trong lời nói của người áo đen, như là có chút... chán ghét.

Trình Mộc Quân: "Chuyện này không liên quan đến anh, chúng ta không phải cộng sự, không cần phải thông báo cho nhau."

Trong đội cũ, các đội viên đạt được tích phân và điểm cốt truyện đặc biệt sẽ không tự quyết định, mà đợi đến khu nghỉ ngơi để Trình Mộc Quân tính toán sắp xếp.

Hắn tiếp tục nói: "Nhưng anh không thể làm trái quy tắc, chuyện chủ nhiệm lớp làm vẫn nằm trong quy tắc, không thể giết hắn."

Người áo đen xoay người lại, Trình Mộc Quân không nhìn thấy mặt hắn, nhưng hắn biết đối phương đang nhìn mình.

Sau một lúc lâu.

Tay hắn nhẹ đi, lưỡi hái biến mất.

"Tiếp theo."

Dây xích màu bạc của Trình Mộc Quân cũng biến trở về một cán cân.

Hai người xoay người rời đi, để lại NPC chủ nhiệm lớp nằm liệt trên mặt đất.

Gã đờ đẫn sờ cổ, không thể tin rằng đầu mình vẫn còn ở đây.

Thật ra gã vừa được điều đến phó bản người mới này không bao lâu, nguyên nhân rất đơn giản, người mới không có giá trị mị lực quá cao.

Chỉ cần có thể khống chế cảm xúc thì vẫn có thể tránh khỏi cám dỗ.

Trong phó bản cao cấp gã từng ở, những người chơi Hệ Mị Lực chỉ nhìn một cái thôi cũng có thể làm quỷ mềm nơi nên mềm cứng nơi nên cứng, sau đó dắt tay đưa bọn họ qua cửa.

Thời buổi này, làm NPC thật sự rất khó, người chơi thì không giết được mấy, mà tinh khí lại bị hút hết bao nhiêu, có khi còn phải cho không.

Phó bản cũ của gã, tất cả NPC đều bị tàn sát, vì vậy bắt buộc phải đóng cửa sửa chữa.

Mà đao phủ chính là người áo đen vừa rồi. Cho nên khi nghe được động tĩnh phòng bên cạnh, gã lập tức bị dọa xanh mặt, muốn leo cửa sổ chạy trốn, kết quả là bị bắt được.

Cũng may, cũng may... người áo đen còn có cộng sự?

Cộng sự đó còn có thể ngăn hắn giết, giết quỷ? Thật sự là quá tốt!

Bên này, hai người rời đi một đường không nói gì, giống như xung đột vừa rồi chưa từng xảy ra.

Vẫn là những bước cũ, Trình Mộc Quân dẫn đường, người áo đen xử tử, không lâu sau đã xử lý gần hết các NPC vi phạm.

Khi tới ký túc xá học sinh, Trình Mộc Quân ngừng bước.

Hắn không xác định người chơi có thể nhìn thấy hai người họ hay không.

Dựa theo quy tắc, trong game sinh tồn chỉ có hai phe là NPC và người chơi, chưa từng có phe thứ ba xuất hiện.

Người áo đen hơi nhúc nhích, giống như đã biết băn khoăn của hắn.

Hắn gõ cửa.

Bên trong truyền đến tiếng động mờ ám.

"Ra đây." Người áo đen chỉ nói hai chữ.

Trong ký túc xá có tiếng nghi hoặc, Trình Mộc Quân không rõ là mỹ nhân nào, nhưng không phải Vương Hổ.

"Ai da, anh ơi có người tìm anh sao?"

Học sinh mở cửa là học sinh hư hỏng mà mỗi phó bản vườn trường đều phải có. Đương nhiên cũng có thể dùng xưng hô thời thượng hơn, gọi là đại ca trường.

Bối cảnh thập niên 90 không có đại ca trường, chỉ có học sinh hư không học hành đàng hoàng.

Tóc của gã theo kiểu Shamate* điển hình, che khuất một nửa mặt.

(*) Chắc tóc chả như vầy

Đầu Shamate thò ra, một bên mặt bị tóc che lộ ra trước.

Mắt gã bị cản trở, không nhìn thấy hai người, gã quay đầu lại dùng giọng điệu dầu mỡ nói: "Bé ngoan, đừng nóng vội, lát nữa anh sẽ đến thương em."

Xuyên qua khe cửa, Trình Mộc Quân nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Dư Tiểu Thành nằm trên bàn, quần áo còn nguyên, chỉ là quần đồng phục bị xắn lên đến đầu gối, hình như từ đầu gối đến mắt cá chân có vệt nước óng ánh.

Trình Mộc Quân nhìn mà trán giựt giựt, không hề muốn nghĩ xem những vệt nước đó rốt cuộc đến từ đâu.

Đm, hắn đi biết bao lâu rồi, vậy mà ký túc xá này chỉ bôi nước miếng lên cẳng chân thôi?

Trình Mộc Quân không nhịn được phỉ nhổ: "Hệ thống, giả thiết quái lạ này của mấy người rốt cuộc lấy từ đâu ra vậy, mấy con lệ quỷ này háo sắc đến thế mà suốt một tiếng rồi ngay cả quần cũng chưa cởi?"

Hệ thống tỏ vẻ bí ẩn đáp: "Bởi vì kho tài liệu của chúng tôi là JJ xanh, không phải chợ hoa*."

(*) Tấn Giang vs Hải Đường

"Cậu...."

Shamate trấn an tiểu mỹ nhân xong, quay đầu lại liền thấy thứ còn đáng sợ hơn bọn quỷ, tay chống cửa của gã run lên.

Người áo đen lại nói: "Ra đây."

Mặt Shamate nháy mắt trở nên dữ tợn, mái tóc che khuất nửa bên mặt không cần gió mà tự động bay lên, lộ ra gương mặt đã hư thối phía dưới.

Hôi quá.

Cách mặt nạ mà Trình Mộc Quân cũng ngửi thấy mùi hôi của xác chết đã thối rữa, hắn khẽ lui về phía sau, hơi buồn nôn. Mặc dù đã trà trộn trong trò chơi sinh tồn nhiều năm, thế nhưng hắn vẫn vô cùng ghét mùi xác chết.

Nửa gương mặt hư thối của Shamate mắt đầu vặn vẹo, biến thành những miếng thịt màu đỏ, nhanh chóng bao phủ cả khuôn mặt. Hắn mở miệng, cái lưỡi lập tức lao ra.

Thanh đao loé lên, cái lưỡi đỏ dài rơi xuống đất, phát ra âm thanh "xèo xèo", không lâu sau đã ăn mòn một lỗ lớn trên mặt đất.

Người áo đen thu đao, giơ tay nắm cổ họng Shamate kéo gã ra.

Trình Mộc Quân phối hợp đóng cửa, động tác cực nhanh, thậm chí người bên trong không hề phát hiện điều gì.

Người áo đen kéo gã đến cuối hành lang rồi ném sang một bên: "Thẩm phán."

Lúc này, Shamate đã hoàn toàn biến thành một cái xác thối rữa, làn da biến thành màu xanh xám kỳ lạ, khi vặn vẹo để lại trên mặt đất một chất lỏng nhớp nháp.

Trình Mộc Quân nhíu mày, lui về phía sau một bước, hắn không kiềm được nhìn xuống bàn tay của người áo đen.

Vừa rồi hắn đã dùng bàn tay này nắm cổ họng Shamate, dù có đeo bao tay nhưng cũng không thể sử dụng nó nữa chứ.

"Cậu ghét mùi xác chết?" Người áo đen đột nhiên hỏi.

Những lời này có chút ngoài dự kiến của Trình Mộc Quân. Người áo đen này rõ ràng không muốn có quan hệ với bất kỳ kẻ nào, tại sao lại đột nhiên quan tâm hắn có ghét mùi xác chết hay không?

"Người bình thường ai cũng ghét." Trình Mộc Quân đáp.

"A, không phải quy tắc sao?" Người áo đen cười lạnh: "Bắt đầu thẩm phán."

Trình Mộc Quân: "... Cái tên quái gở này phiền phức quá, hy vọng lần sau không phải hợp tác với hắn nữa."

Hệ thống: "Haha, oan gia ngõ hẹp mà, sao nói trước được?"

"Cậu câm miệng."

Trình Mộc Quân mắng xong, bắt đầu dùng âm thanh cứng nhắc nói: "Tự ý giữ người chơi đã rút trúng thăm ở lại khu an toàn, vi phạm quy định."

Lưỡi hái rơi xuống, Shamate biến mất.

Không lâu sau, một NPC nhìn giống hệt như Shamate đi đến từ phía cuối hành lang. Vẻ mặt gã đờ đẫn, đẩy cửa vào ký túc xá.

Shamate là người đầu têu giữ người chơi trúng thăm ở lại, các NPC khác tuy rằng có tham gia hoạt động dâm loạn, nhưng cũng không trái với quy tắc.

Bởi vậy, Shamate là NPC vi phạm cuối cùng của hôm nay.

Cán cân trên tay Trình Mộc Quân đã cân bằng, nó hóa thành luồng sáng đi vào lòng bàn tay.

Phía sau có gió nhẹ phất qua, Trình Mộc Quân quay đầu lại, nhưng chỉ nhìn thấy người áo đen nhảy khỏi ban công.

Bóng dáng đó vút qua ngọn cây, gió thổi áo choàng lên, làm lộ vòng eo rắn chắc bị che giấu bên dưới.

Trong nháy mắt, người áo đen đã biến mất.

Trình Mộc Quân cười khẩy: "Dáng người không tồi, động tác rất soái, nhưng tính tình quá đáng ghét."

Hắn giơ tay muốn bỏ mũ ra, lại phát hiện áo choàng trắng trên người đã biến mất.

Hắn vẫn mặc đồng phục như cũ, nếu không phải lòng bàn tay còn hơi nóng thì mọi chuyện vừa rồi thật sự chỉ như một giấc mộng.

Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm hướng người áo đen biến mất, sau đó xoay người đi đến ký túc xá.

Hắn gõ cửa, không ai để ý đến hắn.

Trình Mộc Quân cũng không thèm quan tâm, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Mấy người chơi Hệ Mị Lực đang khóc lóc thu dọn đồ đạc.

NPC Shamate trừng mắt nhìn bọn họ: "Ở đây, ở đó, dọn dẹp lại hết cho bố, sáng ngày mai quản lý ký túc xá tới kiểm tra phòng, cứ để cái kiểu này thì chúng ta sẽ bị phạt đi quét WC hết!"

WC trong trò chơi sinh tồn tất nhiên cũng không phải nơi tốt lành gì.

Shamate mắng xong, quay đầu qua nhìn thấy Trình Mộc Quân: "Bữa khuya đâu? Mày muốn chết à?"

Trình Mộc Quân không chút hoang mang, nói lý do: "Tường cao quá, một mình tôi không qua được, không phải vừa rồi còn hai người rút trúng thăm sao?"

Shamate sửng sốt, mặt biến sắc, chỉ vào hai người vừa rút trúng thăm: "Mày, mày nữa, ăn vạ ở đây làm gì? Cút đi mua đồ ăn!"

Người trúng thăm là Dư Tiểu Thành và một người chơi khác tên Triệu Sâm, bọn họ bị điểm danh, theo bản năng nhu nhược ngã về phía Shamate.

Khuôn mặt trắng bệch, eo nhỏ gầy yếu, cánh môi bị cắn đỏ bừng gần như ứa máu, bờ vai mảnh khảnh hơi run.

"Anh ơ..."

Còn chưa nói hết câu, tên Shamate đột nhiên nhảy sang bên cạnh.

Dư Tiểu Thành không kịp phòng bị, mặt đập thẳng xuống bàn, đau đến nỗi hai hàng nước mắt tuôn rơi.

Dư uy của người áo đen vẫn còn, Shamate mới đến lúc này hoàn toàn không có lòng thương hoa tiếc ngọc, một tay một đứa xách cổ áo hai tiểu mỹ nhân kéo ra ngoài.

Gã ném hai người ra hành lang: "Rút trúng thăm thì đi mua đồ ăn đi, nếu lại vi phạm quy định, ha hả."

Trình Mộc Quân ra ngoài theo, sau đó nghe tiếng "Rầm" thật lớn.

Cửa đóng lại.

Triệu Sâm chật vật bò dậy, oán hận trừng Trình Mộc Quân: "Sao cậu lại chạy về?"

Trình Mộc Quân vẫn bình tĩnh nói câu cũ: "Tường quá cao, một mình tôi không leo lên được, đi thôi, đi mua bữa khuya."

Dư Tiểu Thành quay đầu nhìn cửa ký túc xá đóng chặt, trong lòng khó hiểu.

Rõ ràng mấy phút trước NPC kia còn vừa kêu bé cưng vừa sáp lại ôm hôn, sao giờ lại đổi sắc mặt rồi?

Chẳng lẽ là điểm mị lực của cậu chưa đủ cao?

Chắc chắn là vậy, đại lão Lâm Lung sẽ không sai, mị lực của anh ấy còn có thể bình an sống sót qua luyện ngục khó khăn mà, tuyệt đối không có vấn đề.

Có vấn đề thì cũng là mị lực không đủ, không học chương trình dụ dỗ đến nơi đến chốn!

______
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.