Chương trước
Chương sau
Editor: Diệp Hạ

Ngày thứ 15 Cừu Tông và Trình Mộc Quân đến Khu 0, cuối cùng Nghê Chân cũng nhận được tin tức mình muốn.

Cừu Tông và Trình Trúc náo loạn một trận, Trình Trúc đập đồ, Cừu Tông tức giận rời khỏi trang viên.

Nguyên nhân là vì Cừu Tông chấp nhận lời mời của Nghê Chân, đồng ý tham dự tiệc Nghê Chân mở ở dinh thự.

Nghê Chân chỉ gửi thiệp mời cho Cừu Tông, nói có thể đưa bạn theo. Trình Mộc Quân không nhận được thiệp mời, cũng không được Cừu Tông mời, hắn biết được tin này từ Thư Kiều.

Tất nhiên là hắn đã đi chất vấn Cừu Tông, tiếp đó hai người cãi nhau.

Nghê Chân nghe quản gia báo tin này, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Cũng chỉ là một thế thân diện mạo tương tự, giá trị dựng dục cấp E mà lại tin tưởng vào đánh dấu.

Nghê Chân cảm thấy Trình Trúc quá ngu ngốc, không có cấp bậc thì cũng chỉ là con kiến, có quyền nói cái gì.

Việc này cũng có thể chứng minh tuyến thể của Cừu Tông đã hoàn thành.

Suốt mười lăm ngày.

Không hổ là Cừu Tông, có thể chống cự pheromone xâm lấn suốt mười lăm ngày.

Cậu vẫy tay kêu quản gia đến, thấp giọng nói vài câu.

Nghê Chân thừa nhận mình có chút nóng vội, nhưng mỗi khi nhìn thấy gương mặt của Trình Trúc, cậu lại thấy không được thoải mái.

Đó là một đoạn ký ức không tốt đẹp, bị đưa ra xét xử, cuộn tròn như chó nhà có tang ở phía dưới nghe những thẩm phán Beta phán xét mình.

Cậu cống hiến cho nhân loại nhiều như vậy, sao những người đó dám?

Còn đám Omega bình dân kia giở trò đối nghịch, rõ ràng là cậu đã giúp những con kiến đó thoát khỏi hôn nhân bắt buộc, thoải mái lựa chọn bạn đời.

Vì cái gì?

Nghê Chân không hiểu, nhưng cậu biết, đầu sỏ gây tội là Cừu Tông và Trình Mộc Quân.

Hoặc là, chỉ có Trình Mộc Quân.

Sau này Nghê Chân mới biết Cừu Tông được Trình Mộc Quân nuôi lớn, cậu đánh cắp dữ liệu, trực tiếp công bố trên Tinh Võng, khiến Trình Mộc Quân cũng nếm thử cảm giác chó nhà có tang.

Đáng tiếc là hắn chết quá dễ dàng, không nhìn thấy Nghê Chân cậu bước lên đỉnh một lần nữa.

Nhưng Trình Trúc cũng có thể.

Dù chỉ là một gương mặt tương nhưng cũng đủ để an ủi cậu. Cậu muốn Trình Trúc nhìn thấy Cừu Tông quỳ rạp xuống dưới chân mình, cậu muốn Trình Trúc nhìn thấy Bùi Nhất Hàng trở thành con chó chỉ biết vẫy đuôi với mình.

Cậu muốn Trình Trúc nhìn thấy, con đường cậu chọn mới là chính xác, nhìn thấy cậu bước lên ngôi vua.

Bên ngoài Nghê Chân vẫn là dáng vẻ dịu dàng, cậu nâng ly trà lên, ưu nhã nhấp uống một ngụm.

Gen xâm lấn vẫn quá chậm, Nghê Chân quyết định trực tiếp xoá bỏ đánh dấu trên người Cừu Tông.

Lúc trước Cừu Tông đánh ngất cậu, sỉ nhục cậu, Nghê Chân vẫn còn nhớ rõ.

Mả hiện giờ Cừu Tông lại chỉ có thể giống một con chó, quỳ trên mặt đất van xin cậu ban cho một chút pheromone.

Đến lúc mặt trời bắt đầu lặn, quản gia đi vào.

Hắn khom lưng: "Nghê Chân đại nhân, đã chuẩn bị xong."

Nghê Chân đứng dậy, nói: "Ai đến tìm tôi đều ngăn lại hết."

Quản gia gật đầu: "Tuân mệnh."

Đây không phải lần đầu tiên, mỗi lần Nghê Chân cướp Alpha cấp 3S từ tay Omega khác đều cần mất mấy ngày.

***

Trình Mộc Quân cảm thấy đầu choáng váng, khi tỉnh lại trước mắt đã biến thành màu đen, cái gì cũng không nhìn thấy.

Hắn vô thức hỏi: "Hệ thống, tôi chết rồi à?"

Trình Mộc Quân chỉ nhớ trước khi ngất, hắn đang ở trong trang viên.

Nghê Chân cảm thấy đã đắc thủ nên trực tiếp giết người diệt khẩu? Cực đoan vậy sao, không có khả năng chứ?

Hệ thống chưa đáp lời, Trình Mộc Quân lại nghe thấy một ít âm thanh.

Rất quen thuộc.

"Cừu Tông, anh có nghĩ tới sẽ có một ngày anh khát cầu tôi như vậy..."

Là giọng của Nghê Chân.

Trình Mộc Quân khẽ nhúc nhích, cánh cửa mở ra một cái khe, ánh sáng chiếu vào, kèm theo đó là mùi pheromone nồng nặc đến gay mũi.

Bấy giờ Trình Mộc Quân mới nhận ra, hắn đã bị Nghê Chân trói đến đây.

Bảo sao tay chân lại không thể cử động, miệng cũng bị thứ gì đó dán chặt, không thể phát ra tiếng.

Có vẻ như hắn bị nhốt trong một cái tủ quần áo, xuyên qua khe hở có thể mơ hồ nhìn thấy tình huống bên ngoài.

Tầm nhìn tuyệt hảo, thu hết tất cả vào đáy mắt.

Lúc này đang Nghê Chân ngồi dựa trên giường, Cừu Tông thì nửa quỳ trên mặt đất, đưa lưng về phía Trình Mộc Quân, không nhìn rõ biểu cảm.

Thế nhưng áo sơ mi y đã ướt đẫm, cơ bắp sau lưng căng chặt, cổ cũng run nhè nhẹ.

Rất rõ ràng, Cừu Tông đang kìm nén gì đó.

Hơn nữa hiện tại trong phòng nồng nặc mùi pheromone, người có một chút đầu óc đều biết là đang làm gì.

Lúc này Nghê Chân bỗng giương mắt nhìn qua hướng Trình Mộc Quân, khẽ mỉm cười.

Nụ cười khiêu khích.

Trình Mộc Quân: ".... Hệ thống, tên Nghê Chân này vào lộn phim trường phải không, gu cậu ta mặn vậy à?"

Hệ thống: "Cậu đang nói gì vậy?"

"Cậu ta cố tình nhốt tôi ở đây để tôi nhìn, sở thích đặc biệt đấy."

Hệ thống: ".... Hay là cậu lo lắng cho Cừu Tông đi? Hình như y không nhịn được nữa rồi."

"Có lý." Trình Mộc Quân nói, "Tôi phải nghĩ cách động một cái, nếu không Nghê Chân chết thì nguy."

Đúng vậy thứ Cừu Tông đang cố gắng kiềm chế không phải là dục vọng, mà là sát ý.

Y có thể cảm nhận được máu đang chảy trong người mình một cách loạn xạ, y muốn làm chút gì đó để trút nó ra, nhưng pheromone trong phòng lại làm y muốn nôn.

Cừu Tông chán ghét người này, bao gồm pheromone của cậu ta.

Lý trí đối nghịch với bản năng làm đầu Cừu Tông như muốn nứt ra. Y giữ nguyên tư thế nửa quỳ trên mặt đất không phải bởi vì phục tùng, cũng không phải bởi vì dục vọng.

Mà vì kiềm nén, kiềm nén sát ý.

Lý trí y lung lay sắp đổ, cách duy nhất y có thể nghĩ ra trong cơn đau đầu kịch liệt đó là, giết Nghê Chân.

Chỉ cần giết cậu ta là sẽ không còn bị pheromone kinh tởm này xâm nhập.

Đúng, giết cậu ta.

Lý trí của Cừu Tông hoàn toàn sụp đổ, y đứng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm Nghê Chân, đi qua.

Nghê Chân vẫn rất hồn nhiên, cho rằng Cừu Tông đã bị pheromone khống chế, vì vậy nở nụ cười quyến rũ.

Cừu Tông đứng bên giường, cúi đầu nhìn cậu ta, tay duỗi qua...

Nhưng ngay lúc này, một mùi hương như tuyết đầu mùa xuyên qua pheromone ngọt ngấy như bơ, quay chung quanh chóp mũi Cừu Tông.

Y đột ngột ngừng lại, lý trí quay về một chút.

Đúng rồi, kế hoạch của bọn họ.

Cừu Tông thay đổi động tác, bàn tay vốn đang chuẩn bị bóp nát Nghê Chân bổ mạnh vào gáy cậu ta.

Nghê Chân căn bản không phản ứng kịp, gương mặt vẫn còn giữ nụ cười quyến rũ lập tức nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.

Lúc này Cừu Tông mới đứng dậy đẩy cửa sổ trong phòng ra, để không khí bên ngoài đi vào, xua tan pheromone quá nồng.

Y vẫn chưa khôi phục lý trí hoàn toàn, nhưng trong lòng vẫn nhớ lời Trình Mộc Quân nói, tìm kiếm chỗ bất thường trong phòng Nghê Chân.

Nhưng vào lúc này, tủ quần áo trong góc lại truyền đến một tiếng phịch.

Là ai?

Cừu Tông xoay người đi qua, thuận tay cầm dao gọt hoa quả trên bàn giấu ra sau lưng.

Vừa bước tới gần, sắc mặt Cừu Tông thay đổi ngay lập tức, pheromone vừa rồi không phải là ảo giác.

Y ngồi xổm xuống kéo cửa tủ quần áo ra.

Quả nhiên, Trình Mộc Quân bị nhốt bên trong, miệng còn bị dán băng dính.

Lý trí mà Cừu Tông khó khăn lắm mới duy trì được nháy mắt offline, y cởi dây thừng cho Trình Mộc Quân, xé băng dính xuống, sau đó đứng dậy đi về phía Nghê Chân.

Giiờ phút này, y dùng toàn bộ ý chí để áp chế dục vọng sinh lý mà pheromone gây nên, còn lại hết thảy giao cho bản năng khống chế.

Nghê Chân động thủ với Trình Mộc Quân, phải giết cậu ta, khi lý trí offline, logic trở nên đơn giản như vậy đó.

Cũng may Trình Mộc Quân đủ lý trí, mặc dù bị nhốt trong tủ quần áo một thời gian, nhìn thấy Nghê Chân dụ dỗ Cừu Tông, hắn vẫn rất bình tĩnh. Trình Mộc Quân nhìn nét mặt của Cừu Tông cùng với bàn tay siết chặt dao gọt hoa quả là có thể đoán được ý định của y.

Đây là muốn đâm một dao chết luôn chứ đâu! Không thể được!

Trình Mộc Quân bất chấp lao lên ôm chặt eo Cừu Tông.

Tình huống tương tự, chuyện Trình Mộc Quân bị bắt đi cũng tương tự, điểm khác biệt duy nhất chính là, người lần trước Cừu Tông muốn giết là Bùi Nhất Hàng, lần này là Nghê Chân.

Trình Mộc Quân nóng nảy, vẫn áp dụng cách cũ.

Nhảy lên lưng Cừu Tông, hung hăng cắn y một cái.

Chỉ là lúc này, hắn có thể dùng pheromone của mình trấn an cảm xúc đang xao động của Cừu Tông.

Tin tức tố giao triền, phản ứng bài trừ cực hạn trong cơ thể Cừu Tông biến mất, cảm xúc cũng dần dần ổn định.

Sát ý mất đi, cảm xúc khác lên ngôi.

Trình Mộc Quân phản ứng cực nhanh, nhảy xuống trốn ngay lập tức, thấp giọng nói: "Hiện tại không có thời gian, tìm được đồ mình muốn đã rồi lại nói."

Cừu Tông nhíu mày, nâng tay xoa cổ Trình Mộc Quân một lúc, lại cúi đầu hít một hơi thật sâu, sau đó mới lui ra phía sau.

"Ừm, anh xem cậu ta."

Trình Mộc Quân ngồi xuống mép giường quan sát mạch đập và hơi thở của Nghê Chân, tránh cho cậu ta bỗng nhiên tỉnh lại.

Không còn cách nào, trên người hắn trừ quần áo ra thì chẳng có gì, ngay cả thiết bị đầu cuối cá nhân cũng bị lấy xuống, không có bất kỳ thứ gì có thể uy hiếp được Nghê Chân.

Nếu cậu ta tỉnh lại thì chỉ có thể kêu Cừu Tông bổ thêm một phát nữa, dùng thủ đoạn vật lý làm cậu ta ngất tiếp.

Cũng may hiệu suất của Cừu Tông khá cao, trong vòng mười phút ngắn ngủi đã phá hủy toàn bộ căn phòng.

Mấy năm sống trong nhung lụa cũng làm Nghê Chân mất cảnh giác ít nhiều, cậu ta ở đây một mình, không cho phép bất kỳ sinh vật nào mà cậu ta cho là thấp kém xâm nhập vào lãnh địa của bản thân.

Đến những người chồng của cậu ta cũng chỉ sống trong trang viên ở lãnh thổ riêng của mình.

Khi nào Nghê Chân vui mới cho phép bọn họ đi vào nơi này, hành động ngạo mạn này đã giúp ích cho Cừu Tông và Trình Mộc Quân.

"Ở đây."

Cừu Tông đã tháo dỡ đồ trang trí đầu giường ra, đằng sau cất giấu một cái thang máy.

Vốn dĩ cái này phải thông qua cơ quan nhỏ nào đó mới có thể mở ra, nhưng Cừu Tông đã phá giải bằng bạo lực, đánh cho cả căn phòng tan nát, lúc này tất nhiên thang máy không thể giấu vào chỗ nào nữa.

Trình Mộc Quân đứng dậy: "Dọn cậu ta xuống luôn."

Cừu Tông đi tới dùng cái chăn trên giường quấn người lại, rồi lấy một cái thắt lưng từ đống đồ lộn xộn bên cạnh cột một vòng, nhấc người lên.

Trình Mộc Quân: "..."

Nếu lúc này Nghê Chân tỉnh lại nhìn thấy Cừu Tông đối xử với mình như vậy, chắc cậu ta sẽ tức chết.

Hai người đi vào thang máy, bên trong trừ nút đóng mở cửa ra thì chỉ có hai cái nút.

Ấn nút đi xuống, thang máy chuyển động.

Cửa mở ra, không gian quen thuộc xuất hiện trước mắt Trình Mộc Quân.

Đây là một phòng thí nghiệm, từ thiết kế đến cấu tạo có thể nói là giống phòng thí nghiệm của Trình Mộc Quân y như đúc.

Hắn nhìn xung quanh một lượt, sau đó quen cửa quen nẻo đi lên lầu hai.

Cừu Tông thấy hơi kỳ lạ: "Bây giờ phòng thí nghiệm của Nước Cộng hoà Nhân loại đã phát triển công nghệ mới rồi, sao nơi này vẫn như vậy?"

Trình Mộc Quân cười khẩy: "Em cảm thấy Liên minh AO bây giờ có thể phát triển ra cái công nghệ gì mới sao? Cả căn phòng thí nghiệm này cũng là dùng bản vẽ của anh."

Nghê Chân đã từng là học trò cưng của Trình Mộc Quân, cũng từng học tập ở phòng thí nghiệm của hắn một thời gian rất dài, vì vậy tất cả phòng thí nghiệm cậu ta sử dụng đều xây dựng dựa trên phòng thí nghiệm của Trình Mộc Quân.

Bây giờ cậu ta lại đem phòng thí nghiệm này đến Liên minh AO.

Có thể thấy, mấy chục năm trôi qua, nền khoa học công nghệ của Liên minh AO không hề có bất kỳ sự phát triển nào, vẫn còn dùng những công nghệ mà Alpha đào tẩu mang đến.

Hết thảy đều phù hợp với phán đoán của Trình Mộc Quân.

Cứ tiếp tục như vậy, Liên minh AO sẽ phát triển theo hướng cấu trúc xã hội của côn trùng, trình độ khoa học công nghệ thấp kém, chỉ dựa vào sự tiến hóa thể chất không ngừng của Alpha và khả năng sinh sản nghịch thiên của Omega để tồn tại.

Trình Mộc Quân ngừng lại trước một phòng thí nghiệm ở lầu hai, hắn mở cửa, đặt Nghê Chân lên bàn mổ.

Sau khi kết nối với các thiết bị thí nghiệm, hắn bắt đầu tiêm thuốc mê vào, không cần phải lo Nghê Chân sẽ tỉnh lại giữa chừng.

Theo lý mà nói, trong phòng thí nghiệm sẽ có AI làm trợ lý và bảo vệ, nhưng AI thì cần có sự bảo trì của nhân viên trong ngành khoa học công nghệ.

Trong Đế Quốc cũ, những công việc này đều do Beta làm, vì thế tất nhiên ở Liên minh AO không có ai làm ngành nghề liên quan.

Nơi này không có trợ lý AI, cũng không có hệ thống an ninh gì.

Vì thế Nghê Chân mới lắp đặt thang máy đi xuống phòng thí nghiệm ở trong phòng mình. Suy cho cùng, trong toàn bộ Liên minh AO, không có nơi nào an toàn hơn phòng Nghê Chân cả.

Trình Mộc Quân và Cừu Tông nhìn qua không gian trong phòng thí nghiệm một lần.

Một lượng lớn dữ liệu, các kiểu thuốc, những công việc lớn như thế đều do một mình Nghê Chân hoàn thành.

Trình Mộc Quân tùy tay lật xem một ít thông tin: "Có vẻ tinh thần lực của Nghê Chân đã đột phá cấp 3S."

Dù sao Nghê Chân cũng là vai chính trong thế giới này, bàn tay vàng rất lố lăng.

"Vậy thì có ích lợi gì, tinh thần lực của cậu ta đột phá, nhưng suy nghĩ chỉ có làm thế nào để hoàn toàn khống chế mọi người." Cừu Tông lạnh nhạt nói, nếu không phải Trình Mộc Quân nói Nghê Chân vẫn còn chỗ dùng, y đã giết cậu ta từ lâu rồi.

"Tìm được rồi."

Không lâu sau, Trình Mộc Quân tìm được thứ mình muốn từ biển thông tin rộng lớn.

Hắn thản nhiên lấy giấy bút ở bên cạnh ra viết lại, sau đó nhấn nút xóa vĩnh viễn.

Những thứ này không cần thiết tồn tại trên thế giới này.

______

Còn 1 chương nữa kết thúc TG này

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.