Tuy nói là một khu, nhưng trên thực tế nó là một tinh cầu rất nhỏ.
Khu 0 và Khu 1 cùng thuộc tinh hệ Lục Nguyên, Khu 0 là khu có tài nguyên phong phú nhất tinh hệ, nằm ở trung tâm tinh hệ.
Khu 1 là một vòng tròn bao quanh, bảo vệ Khu 0.
Trình Mộc Quân và Cừu Tông dọn vào nơi ở được sắp xếp.
Nói là nơi ở nhưng thật ra là một trang viên chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn.
Người ở Khu 0 rất ít, tất cả đều có tư cách dùng các tài nguyên đất đai để làm những gì mình muốn.
Nghê Chân vì muốn chiêu hiền đãi sĩ nên cực kỳ hào phóng với Cừu Tông, vung tay cho Cừu Tông vô số tài sản, từ điền sản cho đến người.
Cánh cổng sắt chậm rãi mở ra, đoàn xe xa hoa tiến vào.
Trình Mộc Quân xuyên qua kính xe nhìn thấy hai hàng người cúi đầu đứng ở hai bên.
Lái xe cũng chính là quản gia được sắp xếp trông coi trang viên, dùng giọng điệu chuyên nghiệp giới thiệu hết thảy về trang viên.
"Trong trang viên, tất cả thực vật đều được thợ làm vườn tự tay xử lý, sẽ không xuất hiện người máy hay thực vật nhân tạo như các tinh cầu khác..."
"Ở đằng đó là khu chuyên trồng trọt và chăn nuôi của trang viên, cũng được chuyên gia phụ trách chăm sóc, không có cơ giới hoá tham dự..."
Tóm lại bằng một câu, tất cả đều được xử lý thủ công, không có bất kỳ máy móc nào.
Tiến vào trong phòng, Trình Mộc Quân khẽ nhíu mày.
Hắn ngửi thấy một mùi hương kỳ dị, rất thơm, làm người ta bất giác thả lỏng.
Trình Mộc Quân nhìn thoáng qua quản gia, hỏi: "Xin hỏi, đây là mùi gì vậy?"
Không ngờ quản gia chỉ liếc hắn một cái, giống như không nghe thấy gì, trong ánh mắt lễ phép mang theo chút khinh miệt.
Trình Mộc Quân đã hiểu, hắn chỉ là Omega cấp E, căn bản không có tư cách hỏi chuyện quản gia.
Hắn cũng không ngại, thân thiết kéo tay Cừu Tông: "Tôi muốn biết lắm đó."
Cừu Tông: "......"
Y nhìn về phía quản gia: "Mùi gì?"
Quản gia lập tức lễ phép khom lưng, "Thưa đại nhân, là mùi huân hương."
Trình Mộc Quân không hỏi thêm, yên lặng cụp mắt. Đây không phải mùi huân hương, bởi vì lúc ở tinh cảng và khi mở cửa sổ xe trên đường, hắn đều ngửi thấy mùi hương này.
Rất nhạt, người bình thường sẽ không thể phân biệt, nhưng không thể gạt được cái mũi của dược sĩ.
Nhưng có lẽ sẽ không hỏi được gì từ miệng quản gia này, phải nghĩ cách khác.
Ba ngày kế tiếp, Trình Mộc Quân và Cừu Tông giống như bị Nghê Chân quên đi, chỉ có ăn không ngồi rồi trong trang viên.
Ngày nào cũng đi dạo, tham quan các nơi xa hoa lãng phí vô độ của Khu 0.
Trình Mộc Quân và Cừu Tông tách ra tham quan.
Lý do rất đơn giản, có vài nơi Trình Mộc Quân không thể đến, hiện giờ hắn xem như phụ thuộc vào Cừu Tông và Bùi Nhất Hàng, chỉ có thể đến vài khu giải trí râu ria.
Thế nhưng Trình Mộc Quân đã thăm dò được tính cách của người hầu Thư Kiều bên cạnh mình.
Thư Kiều là một Omega cấp A, theo lý mà nói không thể ở Khu 0, nhưng cậu ta có người đảm bảo, hơn nữa tình nguyện làm ngành dịch vụ, vì vậy được có được tư cách định cư ở đây.
Thư Kiều không thích Trình Trúc, cảm thấy hắn không giống bình hoa tí nào, nhưng công việc ép buộc cậu phải ở cùng phế vật này hàng ngày.
Hôm nay, Trình Trúc cuối cùng không ra ngoài nữa, ở trong phòng nghỉ ngơi.
Thư Kiều lạnh mặt đặt trà chiều lên bàn, lễ phép nói: "Trình tiên sinh, trà chiều."
Trình Mộc Quân cầm trà lên định uống, lại bị ngăn lại.
"Trình tiên sinh, trà không phải uống như vậy, ngài nên quan sát màu trà trước, sau đó ngửi..."
Trình Mộc Quân giống như không nghe ra khinh bỉ trong đó, mỉm cười làm theo: "Ừm, thơm, rất ngon, tôi chưa từng uống trà nào tốt như vậy."
"Đó là tất nhiên, tất cả đồ ở Khu 0 đều là đồ tốt nhất."
Trình Mộc Quân gật đầu, hưng phấn nói: "Đúng rồi, tôi cảm thấy chỗ nào ở Khu 0 cũng rất khác, rất...."
Dường như hắn ngại nói ra, Thư Kiều cũng hiểu được ý hắn, tiếp lời: "Có phải là cảm thấy không khí ở đây rất thơm không? Đó là đương nhiên, Omega chúng ta không thể ngửi không khí thấp kém được."
"Tôi chưa từng ngửi bao giờ, thật sự rất thơm nha, là thế nào vậy?" Trình Mộc Quân kéo Thư Kiều ngồi xuống, vẻ mặt tò mò.
Thư Kiều thật sự không ưa Trình Trúc, không biết là đồ nhà quê nào chạy tới đây, giá trị dựng dục cũng thấp, mặt cũng không được đẹp, thế mà lại có thể được Bùi thân vương và Cừu Tông đại nhân coi trọng, có thể tiến vào Khu 0.
Thế nhưng cậu ta không ngại để cho đồ nhà quê này biết mình không xứng với Khu 0 này như thế nào.
"Cậu hãy nghe cho kỹ, đây chính là phúc lợi mà chỉ Khu 0 chúng ta mới có. Nghê Chân đại nhân là dược sĩ giỏi nhất trong lịch sử, mùi hương này đã qua xử lý đặc biệt, được vận chuyển trực tiếp từ phòng thí nghiệm của ngài ấy đến đây, nó có thể chậm rãi cải tạo cơ thể chúng ta, tăng cấp bậc cũng như giá trị dựng dục lên."
Trình Mộc Quân chớp mắt, che miệng hô: "Thật vậy à? Đỉnh quá vậy."
Có lẽ là dáng vẻ chưa hiểu sự đời này của hắn đã lấy lòng Thư Kiều, đối phương càng thêm đắc ý.
Cậu ta chỉ vào cửa gió: "Ừ, không khí đặc biệt được đưa vào từ nơi đó."
Trình Mộc Quân: "À, ra là vậy, vậy có phải một ngày nào đó tôi cũng có thể trở thành người lợi hại như Nghê Chân đại nhân không?"
Thư Kiều khẽ cười, không thể che giấu được sự khinh miệt: "Cậu vẫn nên nghĩ cách ở lại Khu 0 đi, đừng có nghĩ mình được hai Alpha đánh dấu là được."
"Tại sao? Tôi không hiểu?"
"Giá trị dựng dục thấp như cậu, tùy tiện nhặt một Omega cũng có thể che phủ đánh dấu của cậu, cậu nên nghĩ xem phải làm thế nào để trở thành một Omega đặc biệt, trói chặt bọn họ."
Trình Mộc Quân hơi sửng sốt: "Đặc biệt?"
"Cậu nhìn thứ cậu đang mặc trên người đi, đều là kiểu dáng của năm trước, còn có cái móng tay này, chưa từng đi bảo dưỡng đúng không? Kiểu tóc này, gì mà quê mùa vậy... " Những lời kế tiếp chỉ làm Trình Mộc Quân nhức đầu chóng mặt, căn bản không có giá trị nào.
Huyệt thái dương hắn giật giật, nghe một lát, cuối cùng cũng tìm được khe hở, hỏi: "Không phải nói Omega phải độc lập sao? Sao phải làm.... như vậy?"
Thư Kiều nói rất đương nhiên: "Thể chất của Omega chúng ta vốn đã không tốt, mấy việc nặng việc bẩn đó đương nhiên phải để Alpha làm, thông qua khống chế Alpha để đạt được thứ mình muốn, không phải đó cũng là năng lực sao?"
Trình Mộc Quân: "......" Được rồi.
Trong Liên minh AO này, càng lên cao càng bị tẩy não nặng hơn, hắn cũng không còn lời gì để nói.
Thư Kiều nói một lúc lâu, rốt cuộc cũng thoả mãn được cảm giác ưu việt, hài lòng rời đi.
Trình Mộc Quân vẫn không động, ngồi bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài. Hắn nhíu mày, vẻ mặt không đẹp lắm.
Hệ thống đợi một lát mới hỏi: "Cậu sao vậy? Giận hả? Hà tất phải tức giận với cái loại không đầu óc này chứ."
Vừa rồi Thư Kiều quả thực đã giễu cợt Trình Mộc Quân, dù có là người lạnh lùng thế nào thì cũng sẽ thấy chút tức giận chứ?
Trình Mộc Quân không để ý đến nó, đứng dậy kéo cái bàn lại. Hắn đứng lên trên bàn, phát hiện vậy mà đầu mình còn cách cửa gió một khoảng.
Hệ thống lập tức lớn tiếng cười nhạo: "Ha ha ha ha, Tiểu Trúc Tử, cậu cũng có lúc tính sai ha!"
Trình Mộc Quân lạnh mặt: "Không, cậu sai rồi, là tôi đang lùn đi."
Hệ thống: "Hả?"
Trình Mộc Quân bình tĩnh giải thích: "Tôi đã nói là gen tôi có vấn đề, tuổi tác đang lùi lại, hơn nữa mới cách lần phân hoá thành Omega có mấy tháng mà tôi đã giảm đi ba bốn centimet."
Hắn cũng không quan tâm chiều cao của mình, chỉ là thể chất quá phế của Omega làm cuộc sống tràn ngập phiền phức mà thôi.
Giống như hiện tại.
Trình Mộc Quân chỉ đưa một chiếc ghế lên bàn thôi mà cũng phải tốn sức của chín trâu hai hổ. Hắn dựa vào bàn thở gấp: "Tôi nghi là nếu cứ như vậy, chẳng mấy chốc tôi cũng sẽ biến thành phế vật, thậm chí đi cũng đi không được phải nhờ người ta bế bồng."
"Không sao đâu, Cừu Tông sẽ rất vui."
"À."
Trình Mộc Quân đỡ mệt rồi lại xoay người bò lên trên bàn.
Hắn đứng ở cửa gió cẩn thận ngửi một hồi, quả nhiên, ở đây mùi hương càng thêm rõ ràng.
Dựa vào khứu giác phân biệt các thành phần của thuốc gần như là kỹ năng bắt buộc mà một dược sĩ phải học. Trình Mộc Quân là dược sĩ đứng đầu, độ nhạy cảm với mùi hương tất nhiên không cần phải nói.
Hắn híp mắt lại, cẩn thận phân biệt thành phần trong đó.
Trừ những hương liệu thường thấy ra còn có một mùi hương kỳ lạ, thuộc về...
Pheromone?
Ngay khi hắn đang chuyên tâm phân tích, cánh cửa phía sau bỗng nhiên mở ra.
Trình Mộc Quân cả kinh, tức khắc mất thăng bằng ngã về phía sau.
Có người đón được hắn, mùi hương quen thuộc, thậm chí không cần quay đầu Trình Mộc Quân cũng biết là ai.
Hắn nhíu mày: "Em dọa anh rồi."
Cừu Tông bế hắn đặt lên sô pha, thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Trình Mộc Quân nhìn thấy gương mặt y hơi phiếm hồng, biết ngay là có chuyện gì xảy ra.
Hắn đã đoán đúng, mùi hương bên trong cái gọi là thiết bị lọc không khí có trộn lẫn pheromone của Nghê Chân.
Biểu hiện của Cừu Tông lúc này cũng không phải động dục, mà là bài xích.
Thông thường thì phản ứng bài xích sẽ không thể nhanh và rõ như vậy.
Dù y và Nghê Chân có độ xứng đôi lên đến 100%, nhưng y và Trình Mộc Quân đã từng đánh dấu lẫn nhau, thêm vào đó bản thân Cừu Tông là người có ý chí cực kỳ kiên định, khi pheromone của Nghê Chân đi vào cơ thể y tất nhiên sẽ bị chống cự.
Có thể coi là phản ứng bài trừ của hệ thống miễn dịch.
Cừu Tông tiến lên chôn mặt vào gáy Trình Mộc Quân hít thở.
Trình Mộc Quân biết giờ y đang khó chịu, mặc dù bị phản ứng bản năng của Omega làm eo mềm nhũn, nhưng hắn cũng không đẩy người ra.
Dù sao, làm việc trong trạng thái kỳ lạ cũng không phải là vấn đề đối với Trình Mộc Quân.
"An toàn không?"
"Ừm."
Chỉ với mấy chữ, Trình Mộc Quân đã hiểu ý của Cừu Tông.
Trong trang viên này không có hệ thống theo dõi.
Có lẽ là Nghê Chân rất tự tin với khả năng khống chế của pheromone của bản thân, vì vậy trong phòng ốc cũng không gắn thiết bị theo dõi nào.
Thế nhưng vẫn còn một khả năng.
Nghê Chân đã tuyên bố với Liên minh AO, quá dựa dẫm vào khoa học kỹ thuật sẽ khiến gen bị ảnh hưởng, cấp bậc lùi lại. Vì vậy, tất nhiên ở Khu 0 không thể tồn tại thứ quá mức khoa học kỹ thuật hóa.
Hơi thở của Cừu Tông càng lúc càng nóng, bắt đầu không chịu nổi liếm láp gáy Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân cũng không nhịn được nữa, nắm gáy y kéo người ra xa: "Nói chính sự."
Không ngờ Cừu Tông lại nói rất đương nhiên: "Thầy à, bây giờ em rất tỉnh táo, phải ở gần anh một chút mới có lợi cho việc giữ tỉnh táo."
Hợp lý.
Trình Mộc Quân buông tay ra, mặc cho y muốn làm gì thì làm.
"Em cũng phát hiện đúng không?"
"Ừm." Giọng Cừu Tông hơi lười biếng, giống như một con mèo lớn thoải mái khi được vuốt lông: "Ngay từ lúc ở tinh cảng em đã cảm thấy không thích hợp, nhưng không rõ ràng như bây giờ."
"Là pheromone của Nghê Chân sao?"
"Ừm, em chắc chắn."
Trình Mộc Quân nhướng mày: "Sao em chắc chắn như vậy?"
Cừu Tông không giấu giếm gì, trong nhận thức của y, Trình Mộc Quân luôn lý trí tuyệt đối, mà người lý trí thì sẽ không ghen tuông vô duyên vô cớ.
Y thản nhiên nói: "Em biết mùi pheromone của cậu ta, lúc ở Thủ Đô Tinh, cậu ta đã từng quyến rũ em."
Hửm?
Trình Mộc Quân hơi sửng sốt, hắn đoán được Nghê Chân có ý với Cừu Tông, có lẽ sẽ không cam lòng khi Cừu Tông làm lơ mị lực của mình.
Nhưng hắn thật sự không ngờ cậu ta đã từng quyến rũ trực tiếp.
Nghe rất giống tình cờ, chuyện là khi Nghê Chân và Cừu Tông ở cùng một chỗ thì Nghê Chân động dục, độ kích thích của pheromone xứng đôi 100% quả thật là vô cùng mạnh mẽ.
Trình Mộc Quân: "Sau đó thì sao?"
Cừu Tông: "Ừm, em đánh ngất cậu ta, sau đó mở cửa ra ngoài, kế tiếp thì em không nhớ."
"......"
Phong cách xử lý rất hợp với Cừu Tông, có lẽ Nghê Chân lúc ấy đã chịu đả kích lớn, thế nên mới nhớ mãi không quên đến bây giờ.
"Anh đoán cậu ta sẽ giở lại trò cũ." Trình Mộc Quân nói: "Hiện tại đánh dấu có thể bị xoá bỏ bởi người cấp cao hơn, không giống trước đây chỉ có thể xóa đánh dấu bằng cách giải phẫu."
"Nhưng chúng ta có thể lập một kế hoạch, một kế hoạch làm Nghê Chân biến mất mấy ngày mà không bị hoài nghi."
Cuối cùng Cừu Tông cũng ngẩng đầu khỏi xương quai xanh của Trình Mộc Quân: "Ừm, anh nói đi."
"Đừng chống cự gen Nghê Chân xâm lấn, hẳn là cậu ta cố ý để mặc kệ như vậy, mấy ngày nữa sẽ đến tìm em."
"Anh tin tưởng em như vậy?"
Trình Mộc Quân khẽ cười: "Nếu không thì sao?"
Cừu Tông cúi đầu hôn xuống: "Nhưng thầy à, em lại không tin tưởng bản thân lắm, ừm, em phải nhớ thật kỹ pheromone của anh, càng kỹ càng tốt..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]