Trở lại chỗ ở, Trình Mộc Quân ngồi ngoài sân vườn chốc lát.
Ở đây rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua kẽ lá và ánh sáng của những ngôi sao ở nơi xa.
Phía sau là nơi ẩn núp không hề ăn nhập gì với phong cảnh nơi này, ở hành tinh rác rưởi không có cây xanh, không có sự sống, thậm chí thời gian có ánh sáng mặt trời cũng chỉ bốn năm tiếng một ngày.
Cô tịch vô cùng.
Nếu Trình Mộc Quân không có thuộc tính lý trí tuyệt đối, có lẽ ở không được bao lâu đã bị vấn đề tâm lý rồi.
Hắn nheo mắt nhìn Cừu Tông bên cạnh, thật ra hắn cũng hiểu được phần nào căn nguyên vấn đề tâm lý của y.
Cừu Tông là người trọng tình cảm, lúc trước y ở hành tinh rác rưởi lâu như vậy không phải vì tâm lý mạnh mẽ.
Mà là bởi vì sự tồn tại của Trình Mộc Quân đối với y như một ngôi sao, trong lòng có ánh sáng, tất nhiên sẽ không bị ảnh hưởng bởi bóng tối bên ngoài.
Trình Mộc Quân nhìn tay mình, mày hơi nhíu lại. Nhưng tình trạng cơ thể của hắn bây giờ không thể cho ai quá nhiều hứa hẹn.
Nếu thật là như thế, chuyện sẽ càng thêm phiền toái.
Hắn vẫn chưa nghĩ ra cách xử lý vấn đề của Cừu Tông, lại cảm thấy sau cổ hơi trướng, còn nong nóng.
Cả hệ thống cũng nhận thấy hắn không bình thường; "Tiểu Trúc Tử, cậu sao vậy? Có phải là cơ thể bị gì không? Mau vào ngâm dịch dinh dưỡng đi."
Trình Mộc Quân không nhúc nhích, ngược lại tựa vào ghế, nhắm mắt cảm nhận cảm giác kỳ lạ sau cổ.
Sau một lúc lâu, hắn nói: "Không có gì, hình như là cái tuyến thể tàn khuyết kia có vấn đề."
Hệ thống: "Hả? Cái gì?"
Trình Mộc Quân không trả lời, trực tiếp mở thiết bị đầu cuối cá nhân ra, bắt đầu giám sát sự thay đổi của các số liệu cơ thể như hô hấp, nhịp tim, nhiệt độ.
Vài phút sau, Tiểu Khương gửi tin nhắn đến.
Trình Mộc Quân đứng dậy, đi lấy cơm của hôm nay.
Cừu Tông không nhúc nhích, chỉ cần Trình Mộc Quân không ra khỏi sân, không rời khỏi tầm mắt y thì vẫn nằm trong giới hạn an toàn.
Nhận cơm xong, Tiểu Khương bỗng hít mũi, hỏi: "Trình tiên sinh, hôm nay anh dùng nước hoa sao? Rất thơm."
Có lẽ là Trình Mộc Quân biểu hiện quá bình thường, thế nên Tiểu Khương đã từng là Omega cũng không hề nhận ra mùi thơm trên người hắn là mùi của pheromone.
Cậu chỉ cảm thấy mùi hương trên người Trình Mộc Quân giống như tuyết đầu mùa rơi trên lá cây, sắp bị hoà tan, lành lạnh mà lại có chút ấm áp.
Rất dễ ngửi.
Trình Mộc Quân cười: "Ừm, hôm nay về nhìn thấy có người bán nước hoa ở chợ đồ cũ nên mua một lọ, trước kia chưa từng dùng, muốn thử một lần."
Sau khi Tiểu Khương rời khỏi, Trình Mộc Quân mới quay người, lại đụng phải Cừu Tông.
"Sao vậy?"
Cừu Tông không nói chuyện, y cúi đầu ghé sát vào gáy Trình Mộc Quân hít một hơi.
Sau đó, y bắt đầu kè kè bên cạnh Trình Mộc Quân một tấc cũng không rời, còn thường xuyên thò qua hít một cái.
Cừu Tông cũng không thèm ăn cơm, giống như mèo hít bạc hà, trở nên vô cùng lười biếng, cơ bắp cả người đều thả lỏng.
Trình Mộc Quân cũng lười quan tâm y, để mặc cho y quấn lấy mình.
Hệ thống thật sự tò mò, lại hỏi: "Rốt cuộc là người này bị sao vậy? Nhìn Cừu Tông không được bình thường lắm?"
Trình Mộc Quân nhẹ nhàng nói: "Đại khái là cái tuyến thể tàn khuyết kia bắt đầu phát dục, đây là một ít pheromone tràn ra."
"Cái, cái gì!" Hệ thống sợ ngây người, bởi vì lời Trình Mộc Quân nói, cũng bởi vì thái độ nhẹ nhàng bâng quơ của hắn.
"Không phải, sao đột nhiên lại phát dục? Không hợp lý."
Trình Mộc Quân: "Đúng là không hợp lý, cụ thể là tại sao thì cần phải nghiên cứu thêm."
Nghiên cứu của Trình Mộc Quân là ở trong nhà xem diễn biến.
Quan sát thể thí nghiệm, ghi chép số liệu, đều cần phải kiên nhẫn.
Trình Mộc Quân không có bất kỳ động tĩnh gì, vẫn hành động theo thói quen thông thường.
Điểm khác biệt duy nhất là Cừu Tông rất dính người, còn dính hơn cả lúc ban đầu.
Nếu nói khi mới phát bệnh y không thể cách xa Trình Mộc Quân hơn một mét, thì bây giờ khoảng cách này đã rút ngắn lại còn mười centimet.
Trình Mộc Quân không ngăn cản y.
Đây không phải chuyện xấu, chứng minh thời gian trong thế giới của Cừu Tông đã di chuyển về phía trước. Trình Mộc Quân ở hành tinh rác rưởi không có pheromone.
Pheromone của hắn xuất hiện sau khi Nghê Chân nghiên cứu ra thuốc, mà lần đầu tiên Cừu Tông ngửi thấy pheromone của hắn là lần y được Bùi Nhất Hàng mời đến nhà làm khách.
Lần đó, vì chút chuyện ngoài ý muốn của Nghê Chân mà Bùi Nhất Hàng vội vàng rời đi, trong nhà chỉ còn Trình Mộc Quân và Cừu Tông. Trình Mộc Quân bất ngờ động dục, tràn ra chút pheromone.
Lúc đó Cừu Tông giúp hắn xử lý chuyện ngoài ý muốn này rất quyết đoán, nhưng trong quá trình luôn dính lấy hắn, giống như rất thích hương vị này.
Tình huống ngày hôm nay cũng có chút tương tự.
Trình Mộc Quân còn chuyện quan trọng hơn phải làm, hắn vẫn luôn chú ý các chỉ số của cơ thể mình.
Hết thảy đều cho thấy, đúng thật là tuyến thể của hắn đang phát dục một lần nữa, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.
Đến tối đã gần như hoàn chỉnh.
Trình Mộc Quân nhanh chóng đoán ra nguyên nhân, thứ có khả năng kích thích duy nhất mà hắn đã tiếp xúc là pheromone của Bùi Nhất Hàng. Dựa theo lẽ thường, pheromone của Alpha có thể hướng dẫn Omega động dục, nhưng tuyệt đối không thể làm tuyến thể tàn khuyết phát dục lại lần nữa.
Trừ khi...
Trình Mộc Quân nhíu mày, nghĩ đến tình huống của Liên minh AO hiện tại, và cả Nghê Chân.
Bỗng nhiên có một đôi tay đặt lên eo hắn, Cừu Tông đang nằm lại rướn người qua, hít một cái.
Lúc này, Trình Mộc Quân đáp lại.
Hắn nâng tay chạm vào gáy Cừu Tông, đổi lại là cái cọ xát thân mật.
Trình Mộc Quân: "Nằm xuống."
Cừu Tông híp mắt, hoàn toàn giống như động vật họ mèo được vuốt lông, ngoan ngoãn nghe theo mọi mệnh lệnh.
Nằm xuống xong, Trình Mộc Quân lại nói: "Lật người lại, nằm sấp."
Cừu Tông vẫn làm theo.
Trình Mộc Quân cúi người, ấn nhẹ lên gáy Cừu Tông, mát lạnh trơn nhẵn, không có dấu hiệu kỳ lạ gì. Hắn lại nhìn số liệu trên thiết bị đầu cuối cá nhân của Cừu Tông.
Trạng thái của Cừu Tông rất bình thường, mặc dù tiếp xúc gần với pheromone của Trình Mộc Quân cả ngày, nhưng tuyến thể đã teo của y cũng không hề có dấu hiệu phát dục lại.
Quả nhiên vấn đề nằm trên người Bùi Nhất Hàng.
Trình Mộc Quân thò lại gần quan sát gáy Cừu Tông một lát. Dường như bản năng của Cừu Tông cũng cảm thấy có chút không đúng, lông tơ khẽ đứng lên, nhưng vẫn không phản kháng.
Hệ thống: "Cậu bình tĩnh một chút, ánh mắt của cậu như là muốn giải phẫu Cừu Tông ấy."
Trình Mộc Quân ngừng một lát mới đứng dậy, "Không thể không nói, cậu đoán chuẩn đấy, đúng là tôi có suy nghĩ như vậy, rạch một đường ở nơi này, nghiên cứu tình huống tuyến thể bên dưới là có thể làm rõ ràng."
Hệ thống: ".... Cậu bình tĩnh lại đi."
"Tôi rất bình tĩnh, đương nhiên không rạch tuyến thể của y rồi, y lại không bị gì, có rạch cũng vô ích."
Nói xong, Trình Mộc Quân vỗ vai Cừu Tông: "Cừu Tông, phòng thí nghiệm của tôi ở đâu?"
Trình Mộc Quân biết, nếu Cừu Tông đưa nơi ẩn núp đến đây thì chắc hẳn phòng thí nghiệm cũng nằm trên tay y.
Khi xây dựng phòng thí nghiệm cá nhân, Trình Mộc Quân đã cân nhắc đến rất nhiều khả năng khác nhau, cuối cùng thiết kế phòng thí nghiệm sao cho có thể mang đi bởi một tinh hạm cỡ trung bất cứ lúc nào.
Cừu Tông nhìn hắn, không nói lời nào.
Trình Mộc Quân cũng không vội, an tĩnh chờ, dù sao cũng chỉ là một chút phản ứng nho nhỏ, với hắn mà nói không có ảnh hưởng gì.
Xung quanh không có ai, tuyến thể của hắn lại phát dục không hoàn chỉnh, trước khi hắn khỏi hoàn toàn, pheromone sẽ rất nhạt, không khuếch tán quá rộng.
Một lúc lâu sau, Cừu Tông nhịn không được đứng dậy tiến lên, bị Trình Mộc Quân nắm mũi lại: "Ngừng, phòng thí nghiệm, nếu không tránh ra cho tôi."
Cừu Tông nhíu mày, hình như đã hiểu ý hắn.
"Phòng thí nghiệm, đây."
Tốt lắm, trao đổi thông tin hoàn thành.
Nửa tiếng sau, Trình Mộc Quân được Cừu Tông đưa đến tinh cảng Bạch Cáp tinh, hai người lên một chiếc tinh hạm cỡ trung ở một góc hẻo lánh nhất tinh cảng.
Đây là loại tinh hạm vận chuyển, ngoại trừ tầng trên chuyên chở vũ khí và bộ phận điều hướng thì toàn bộ khoang tinh hạm đều trống rỗng.
Trong phần trống đó có một toà lầu nhỏ ba tầng màu trắng, đúng là phòng thí nghiệm của Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân vui vẻ nhìn phòng thí nghiệm hoàn hảo không bị hư hao gì, mặc kệ Cừu Tông ôm sau lưng mình cọ gáy.
Ngay khi Cừu Tông há miệng, muốn để lại dấu răng bên trên, Trình Mộc Quân lạnh lùng nói hai chữ: "Thuốc mê."
Cừu Tông ngừng lại, miệng ngậm rồi lại mở, cuối cùng cọ vài cái rồi mới không tình nguyện lui về phía sau.
Hệ thống sửng sốt: "Không phải chứ, Tiểu Trúc Tử, phản ứng của hai người sao ngược ngược vậy, người động dục là cậu hay là y?"
Trình Mộc Quân: "Phản ứng của cơ thể thôi, đối với tôi mà nói chỉ là dữ liệu thí nghiệm, chuyện bao lớn chứ."
Tần suất hít thở của hắn rất nhanh, mặt cũng ửng đỏ, nhưng ánh mắt lại tỉnh táo cực kỳ.
Hệ thống: "Tôi thấy giờ cậu nhìn như kẻ điên cuồng khoa học ấy, hic, đáng sợ quá."
Trình Mộc Quân không để ý nó, đi ra phía trước, mở xác thực mống mắt.
【Tích —— Xác thực thành công —— Hoan nghênh trở về, chủ nhân.】
Trình Mộc Quân gật đầu: "Ừm, Tiểu Nhị, lâu rồi không gặp."
Tiểu Nhị là AI điều khiển của phòng thí nghiệm, rút kinh nghiệm từ Tiểu Nhất, Trình Mộc Quân thiết lập nó thành loại hình ít nói.
Giống như bây giờ, Tiểu Nhị không nói hai lời, ngay khi Trình Mộc Quân bước vào phòng thí nghiệm đã chiếu quầng sáng lên, bên trên là tình huống vận hành của phòng thí nghiệm trong mấy thập niên này.
Số liệu rất đơn giản, mấy thập niên rồi không sử dụng, đương nhiên là không có cái gì.
Hắn lật về phía trước một chút, nhìn thấy một nhật ký truy cập.
Đến từ quyền hạn của Nghê Chân.
Khi thanh danh của Nghê Chân đứng trên đỉnh núi, tất cả phòng thí nghiệm trên danh nghĩa đều do cậu ta tiếp quản, phòng thí nghiệm của Trình Mộc Quân cũng giống vậy.
Muốn xin xây phòng thí nghiệm hay xin tài trợ đều phải qua tay Nghê Chân. Đối với những phòng thí nghiệm đó, Nghê Chân có quyền hạn tối cao.
Nhật ký truy cập là mấy ngày sau khi Nghê Chân thoát khỏi Thủ Đô Tinh, lúc ấy chính quyền đã đổi chủ, nhưng quyền hạn AI tối cao vẫn chưa chuyển giao, Trình Mộc Quân tất nhiên không thể đóng quyền hạn của Nghê Chân.
Trong thời gian này, Nghê Chân xâm nhập vào phòng thí nghiệm của hắn, copy một phần dữ liệu.
Trình Mộc Quân bình tĩnh click mở ghi chép truy cập, quả nhiên là phần của thuốc ức chế kiểu mới.
"Hệ thống, thuốc ức chế có vấn đề bị tuôn ra lúc trước quả nhiên là do Nghê Chân."
Hệ thống nhìn tới ngây người, không hiểu: "Tại sao cậu ta lại làm như vậy? Tôi, tôi cho rằng Liên minh AO đến nông nỗi như vậy là bởi vì tình huống của tinh hệ Lục Nguyên."
Không trách hệ thống khiếp sợ như vậy, trong mấy ngày đào vong, Nghê Chân đã xâm nhập phòng thí nghiệm của Trình Mộc Quân, copy số liệu rồi trực tiếp công bố trên Tinh Võng, việc này không có lợi ích gì cho thế cục lúc đó cả.
Chỉ tạo thành chiến tranh.
Nghê Chân luôn cố gắng để mọi người trong xã hội đều được sống bình đẳng, giúp càng nhiều Omega thoát khỏi trói buộc hôn nhân, có thể ra ngoài làm việc.
Chính vì vậy, tại sao đang đào vong lại phải làm chuyện có thể khiến văn minh nhân loại bị chia rẽ chứ?
Trình Mộc Quân khẽ cười: "Chắc là cậu ta cảm thấy Beta không được tính là người."
"Ưm ——" Hắn nhíu mày, phản ứng của cơ thể càng lúc càng mạnh mẽ, lúc này làn da sau gáy đã nóng như bị lửa đốt.
Trình Mộc Quân biết mình sắp đi vào trạng thái động dục hoàn toàn.
"Tiểu Nhị, đóng cửa, mở thiết bị lọc không khí."
【Tuân mệnh.】
Cửa phòng thí nghiệm đóng lại.
Hệ thống: "Cậu định làm gì, dùng thuốc ức chế hả? Chắc là phòng thí nghiệm này vẫn còn thuốc chứ."
Trình Mộc Quân đi lên lầu hai, dừng lại trước một căn phòng: "Cừu Tông, cậu ở đây đợi tôi, một phút."
Cừu Tông ngoan ngoãn đi vào.
Sau đó Trình Mộc Quân đẩy cửa phòng cách vách ra, hai căn phòng cách nhau một bức tường bằng kính.
Trong phòng đối diện, Cừu Tông đang có chút bất an, khi nhìn thấy Trình Mộc Quân xuất hiện mới an tĩnh lại.
Trình Mộc Quân cười với y, sau đó nằm lên chiếc giường có trong phòng. Không trung phía trên giường là màn hình điện tử và một cánh tay máy thật lớn cùng với các loại dụng cụ.
Lúc này hắn mới giải thích: "Thuốc ức chế cái gì, đây là tài liệu nghiên cứu rất tốt, chắc chắn là pheromone của Bùi Nhất Hàng có vấn đề, có lẽ tôi sẽ tìm ra đáp án trên tuyến thể của mình."
"Tiểu Nhị, thí nghiệm số 23, bắt đầu giai đoạn chuẩn bị."
【Tuân mệnh.】
Cánh tay máy lớn phân thành mấy cánh tay máy nhỏ, bắt đầu gắn các đường dây khác nhau lên người Trình Mộc Quân để theo dõi các chỉ số cơ thể.
Không ngờ vào lúc này, Cừu Tông đối diện lại ngồi không yên, đột nhiên đứng dậy nhào tới.
Trình Mộc Quân không chút lưu tình, nói: "Tiểu Nhị, phòng số 3, khí gây mê."
Trong căn phòng đối diện, những ống phun vươn ra từ vách tường, vài giây trôi qua, Cừu Tông ngã xuống.
Hệ thống nhìn tới ngây người: "Lúc nãy cậu lừa y đi vào là vì đã tính trước được chuyện này?"
Trình Mộc Quân: "Đúng vậy. Tôi cũng không thể để y quấy nhiễu thí nghiệm của tôi."
Hệ thống: ".... Á, nhà khoa học điên đáng sợ quá."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]