Chương trước
Chương sau
Editor: Diệp Hạ

Trình Mộc Quân nói rất nhỏ, nhỏ đến nỗi gần như không thể nghe thấy.

Nhưng lời này lại như sấm sét nổ tung bên tai Bùi Nhất Hàng. Y ngây ra, đồng tử co lại, làn da vốn trắng nõn trở nên tái nhợt.

"Như thế nào? Không vui?" Trình Mộc Quân chậm rãi hỏi lại, rất có kiên nhẫn.

Bùi Nhất Hàng cuối cùng cũng hoàn hồn: "Sao có thể, không phải cậu đã chết..."

Từ "chết" này dường như đã kích thích Cừu Tông bên cạnh, y không nói hai lời lại nện một quyền vào sườn mặt Bùi Nhất Hàng.

Là một người đang phát bệnh, trong lòng không có tiêu chuẩn đạo đức nào, vì thế cũng sẽ không áy náy vì hành động đánh một người không thể phản kháng.

Còn về việc Trình Mộc Quân bên cạnh mà không hề ngăn cản, hắn vốn máu lạnh tim đen, tất nhiên là càng không áy náy.

Hắn lui về phía sau một bước, kéo ghế qua ngồi xuống, ôm tay nhìn dáng vẻ chật vật của Bùi Nhất Hàng.

"Thằng chó điên này!" Bùi Nhất Hàng ngẩng đầu, tức giận trừng mắt nhìn Cừu Tông.

Nhìn từ phương diện nào y cũng hận Cừu Tông, đặc biệt là khi đang đào vong, y nhìn thấy cảnh Trình Mộc Quân và Cừu Tông đứng sóng vai trên phát sóng trực tiếp ở Tinh Võng.

Y hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Khi đó Bùi Nhất Hàng mới hiểu, tại sao mỗi lần Cừu Tông đến nhà mình ăn cơm, quan hệ của hai người sẽ hòa hoãn một chút, thì ra là vì Omega Trình Mộc Quân của y.

Mối thù đoạt vợ.

Ban đầu, Bùi Nhất Hàng cho rằng bởi vì tổn thương lòng tự trọng nên y mới không thể buông bỏ việc này, mặc dù Nghê Chân có vươn cành ôliu y vẫn từ chối.

Sau này Trình Mộc Quân chết y mới phát hiện, phát hiện mình đã yêu đối phương từ lâu.

Bây giờ...

Bùi Nhất Hàng tỉnh táo lại, không để ý Cừu Tông nữa, mà hướng ánh mắt nóng bỏng về phía Trình Mộc Quân.

"Thật sự là cậu?"

Thật ra thái độ của Cừu Tông đã xác minh điều này, như hiện tại.

Trình Mộc Quân vẫy tay với Cừu Tông: "Được rồi, Cừu Tông, đừng đánh nữa, đỡ ghiền là được rồi, y vẫn còn hữu dụng."

Cừu Tông an tĩnh đi về, chỉ nói một tiếng: "Ly hôn."

Trình Mộc Quân cười: "Gấp cái gì, ôn chuyện trước đã."

Bùi Nhất Hàng đơ ra, đúng thật là Trình Mộc Quân, tên chó điên Cừu Tông sẽ không phục tùng bất kỳ kẻ nào, cũng không ai có thể ngăn được y khi đang khi đang tức giận.

Trừ Trình Mộc Quân.

Y xem nhẹ hết thảy, chỉ ngơ ngác nhìn gương mặt quen thuộc lại xa lạ kia.

"Rốt, rốt cuộc cậu...."

Trình Mộc Quân ngắt ngang lời y: "Không chết, rơi vào lỗ sâu, mới ra gần đây thôi."

Cũng không kỳ lạ, trong tinh tế cũng thường có người bị lỗ sâu đột nhiên xuất hiện cắn nuốt dẫn tới mất tích. Người ra ngoài được rất ít, nhưng cũng không phải là không có.

"Vậy dáng vẻ cậu bây giờ...."

Trình Mộc Quân cười lạnh: "Liên quan gì đến anh."

Nói xong, hắn đi tới, vòng qua phía sau Bùi Nhất Hàng, mở thiết bị đầu cuối cá nhân ra.

Bùi Nhất Hàng không nhìn thấy động tác của Trình Mộc Quân, nhưng nhớ đến hai chữ "ly hôn" Cừu Tông vừa nói, tức khắc hiểu ra.

Y bắt đầu giãy giụa: "Trình Mộc Quân, cậu muốn làm gì?"

Trình Mộc Quân ngừng lại. Hắn vẫn đứng phía sau Bùi Nhất Hàng, khó hiểu hỏi: "Giải trừ quan hệ hôn nhân, trong ghi chép ở Tinh Võng, quan hệ hôn nhân của tôi và anh vẫn còn tồn tại làm tôi có chút khó chịu."

Bùi Nhất Hàng: "Cậu cần gì phải..."

Trên thực tế, sau khi Nước Cộng hoà Nhân loại thành lập, những cuộc hôn nhân cưỡng chế đều đã mất đi hiệu lực, chỉ khi hai bên cùng đi đăng ký duy trì mới được hệ thống AI chấp nhận.

Không làm thủ tục đăng ký duy trì thì chỉ là một chuỗi dữ liệu phủ đầy bụi, không có giá trị pháp lý ràng buộc. Chỉ là nếu muốn hoàn toàn xóa bỏ dữ liệu thì cần được sự xác nhận của cả hai bên.

"Không có gì, nhưng mỗi khi nhớ tới đến tên của tôi và tên của anh cùng đặt ở cơ sở dữ liệu là tôi lại cảm thấy ghê tởm, muốn xoá bỏ dữ liệu đó hoàn toàn mà thôi."

Bùi Nhất Hàng nghe ra ý khác: "Lúc trước tôi... Xin lỗi, tôi không nên đồng ý khi trong lòng đã có Nghê Chân."

"Được rồi." Trình Mộc Quân ngắt lời y, trực tiếp cầm ngón tay Bùi Nhất Hàng ấn xuống thiết bị đầu cuối cá nhân.

Một lát sau, hắn đi tới trước mặt Bùi Nhất Hàng.

Muốn hoàn toàn xóa bỏ dữ liệu về hôn nhân, chỉ mỗi vân tay là không đủ, còn cần xác thực mống mắt.

Bùi Nhất Hàng đối mắt với Trình Mộc Quân, cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt hắn, vẻ mặt chứa đầy thù hận, nhưng hốc mắt lại ửng đỏ.

Y hơi sửng sốt, không nhúc nhích, mặc cho ánh sáng của thiết bị đầu cuối cá nhân rà quét đôi mắt mình.

【Tích —— Xác thực mống mắt thành công, xác nhận xóa bỏ?】

Trình Mộc Quân ngừng một chút, lại nhìn Bùi Nhất Hàng một cái, "Xác nhận."

【Tích —— Dữ liệu đăng ký kết hôn xoá bỏ hoàn toàn ——】

Bùi Nhất Hàng muốn nói gì đó, lại thấy Cừu Tông kéo Trình Mộc Quân: "Đi."

Trình Mộc Quân không phản kháng, an tĩnh đi theo sau Cừu Tông, trước khi ra ngoài có quay đầu lại nhìn Bùi Nhất Hàng một cái.

Bùi Nhất Hàng không biết nên hình dung ánh mắt đó như thế nào, đầu óc y trống rỗng, nhớ tới rất nhiều chuyện.

"Trình..."

Không kịp nói gì, đáp lại y chỉ có tiếng đóng cửa lao.

Dọc đường đi Trình Mộc Quân luôn cụp mắt, như đang suy tư gì đó.

Hệ thống lẩm bẩm hỏi: "Tiểu Trúc Tử, cậu như vậy không tốt lắm đâu?"

Trình Mộc Quân: "Sao vậy?"

"Làm trò, làm trò cấu kết với Bùi Nhất Hàng trước mặt Cừu Tông, không tốt lắm đâu."

Trình Mộc Quân cười khẩy: "Cậu nói ngược rồi hả, Bùi Nhất Hàng mới là hợp pháp, tôi cấu kết với Cừu Tông thì đúng hơn, nhưng người ta cũng nói cái cũ không bằng cái mới mà."

Hệ thống: "Cậu, cậu làm gì? Tôi đã cảm thấy cậu kỳ lạ từ hồi nãy rồi. Có phải là cậu vẫn chưa quên được y, chưa dứt tình cũ đúng không?"

Trình Mộc Quân thở dài: "Nếu vậy thì sao..."

"Vậy Cừu Tông phải làm sao, cậu nhẫn tâm sao?"

Trình Mộc Quân cuối cùng không nhịn được nữa, bật cười: "Trêu cậu thôi. Sao cậu ngốc y hệt tên Bùi Nhất Hàng kia vậy, dại dột hết thuốc chữa, bị tôi lừa nhiều lần vậy mà giờ chỉ diễn một chút đã tin."

"Vậy, vậy lúc nãy cậu làm gì? Tại sao lại biểu hiện ra như kiểu tình cũ khó quên vậy chứ?" Hệ thống khó hiểu.

Trình Mộc Quân: "Đây không phải là cách cậu cung cấp cho tôi sao? Bán Cừu Tông cho Bùi Nhất Hàng, lấy được lòng tin của y, lẻn vào Liên minh AO."

Hệ thống: "Không phải cậu nói cậu không nỡ làm vậy với Cừu Tông sao?"

"Đúng vậy, không nỡ đối xử với y như vậy, cho nên tôi sửa lại một chút, tự bán mình. Bùi Nhất Hàng trước giờ luôn xuôi gió xuôi nước, trừ vấp ngã ở trên người Nghê Chân ra thì chưa từng bị thiệt cái gì, có một số việc y tin tưởng vững chắc không nghi ngờ." Trình Mộc Quân nói, "Ví dụ như... cảm thấy tôi luôn rất yêu y."

Hệ thống: "Hả? Không phải chứ, cậu đã hại y đến vậy mà y vẫn tin tưởng?"

"Vì yêu sinh hận đó, dễ hiểu mà."

Tất cả hành động Trình Mộc Quân làm vừa rồi đều là để trải đường cho thiết lập.

Lúc trước khi Bùi Nhất Hàng bị Cừu Tông nhốt ở nhà tù Thủ Đô Tinh, Trình Mộc Quân đã đến gặp y một lần. Bùi Nhất Hàng không quá phẫn nộ, chỉ im lặng hồi lâu rồi hỏi một câu.

"Cậu hận tôi như vậy sao?"

Trình Mộc Quân không hề có cảm xúc gì với người công cụ, tuy cảm thấy buồn cười nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, mà thuận nước đẩy thuyền diễn tiếp.

Khi hoàn toàn khơi dậy cảm xúc của Bùi Nhất Hàng, khiến y dao động thì thuận thế thôi miên y, sau đó tìm ra chìa khoá chiến thắng cuối cùng, trợ giúp Cừu Tông và Quân Phản Động hoàn toàn khống chế tinh hệ Trung Ương mà không phải chịu quá nhiều thương vong.

Đương nhiên, Bùi Nhất Hàng không nhớ được ký ức bị thôi miên.

Hệ thống sửng sốt: "Chậc chậc chậc, cậu mà gọi là bạch nguyệt quang cái gì, hắc nguyệt quang mỹ nhân rắn rết thì có."

Trình Mộc Quân: "Không phải tôi, là lý trí tuyệt đối."

Hệ thống nhỏ giọng biện giải: "Không phải cậu nói buff lý trí tuyệt đối có vấn đề sao?"

Trình Mộc Quân: "... Ờ." Thế mà cũng có lúc hắn bị hệ thống nói tới á khẩu.

Hắn trò chuyện với hệ thống hăng say, để mặc cho Cừu Tông nắm tay mình bước đi. Khi Cừu Tông dừng lại, Trình Mộc Quân không kịp phản ứng.

Không còn cách nào, thân thể phế tài, phản ứng chậm.

Cũng may lần này Cừu Tông phản ứng nhanh, kịp thời xoay người ngay khi Trình Mộc Quân sắp đụng vào phần lưng mình, nhẹ nhàng đỡ hắn lại.

Có vẻ y đã có kinh nghiệm, biết lực như thế nào mới không làm đau Trình Mộc Quân, rất vừa phải.

Trình Mộc Quân phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn: "Sao vậy?"

Cừu Tông xoay người, nhìn thấy Phạm Cẩm đang đi tới.

Mặt Phạm Cẩm khá nghiêm túc, Trình Mộc Quân cũng đoán được đại khái ý đồ của đối phương, máy theo dõi trong nhà giam đặc biệt bỗng nhiên bị cắt đứt.

Mặc dù là quyền hạn đến từ Cừu Tông, nhưng Phạm Cẩm vẫn phải đến hỏi một số vấn đề.

Cừu Tông tiến lên một bước, che phía trước hắn.

Phạm Cẩm giơ tay lên, ý bảo: "Tôi không có ý xấu, chỉ là vừa nãy máy theo dõi bị cắt đứt, tôi tới hỏi tình huống thôi."

Hắn nhìn qua Trình Mộc Quân, cũng không chờ mong Cừu Tông sẽ trả lời.

Trình Mộc Quân nhẹ giọng nói: "Anh ấy đánh người nọ mấy cái, sau đó hình như là ép người nọ giải trừ quan hệ hôn nhân gì đó."

Trình Mộc Quân đã làm thủ tục đề nghị từ nhiều năm trước rồi, giờ chỉ cần Bùi Nhất Hàng đồng ý là có thể lập tức xóa bỏ.

Phạm Cẩm sửng sốt, thở dài: "Thôi, không giết chết là được."

"Nhưng mà hình như khi anh ấy đối mặt với người kia, phản ứng sẽ lớn hơn một chút." Trình Mộc Quân cụp mắt: "Tôi nghĩ, có lẽ như vậy sẽ có lợi với bệnh tình của anh ấy."

Trình Mộc Quân đã lấy được giấy thông hành như vậy, thường xuyên đưa Cừu Tông đến gặp Bùi Nhất Hàng, mỗi lần Cừu Tông nhìn thấy Bùi Nhất Hàng đều sẽ đánh một cái, giống như phản xạ có điều kiện.

Nhưng Trình Mộc Quân cũng không quan tâm, dù sao thể chất Alpha rất tốt, không dễ đánh chết.

Mỗi lần hắn không ở quá lâu, chỉ vài phút, có khi là im lặng nhìn Bùi Nhất Hàng, có khi là nói một vài chuyện trước kia.

Đương nhiên không phải ôn chuyện, là oán hận.

Dường như Cừu Tông cũng không quan tâm, chỉ đắm chìm trong thế giới của bản thân.

Thái độ của Bùi Nhất Hàng thì càng ngày càng dịu lại, như là đã chắc chắn Trình Mộc Quân vẫn còn tình cảm với mình.

Hôm nay cũng vậy.

Trình Mộc Quân kết thúc mười phút thăm hỏi, đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại bị Bùi Nhất Hàng gọi lại.

"Mộc Quân."

Hắn ngừng lại, lạnh lùng nói: "Xin hãy gọi tôi là Trình tiên sinh."

Vừa dứt câu, Trình Mộc Quân ngửi thấy một mùi thơm, là mùi bạc hà, pheromone của Bùi Nhất Hàng, rất quen thuộc, lại có trộn lẫn với những thứ khác.

Trình Mộc Quân ngừng động tác lại, xoay người, nhìn về phía Bùi Nhất Hàng.

Pheromone này hơi kỳ lạ.

Trình Mộc Quân: "Thu pheromone của anh lại, không có tác dụng với tôi."

Không nghĩ tới Bùi Nhất Hàng lại ngẩng đầu, đuôi mắt đỏ lên: "Tôi chỉ là... hình như tôi đến kỳ mẫn cảm rồi."

Trình Mộc Quân đi qua, nhìn vào mắt y nở nụ cười: "Hửm? Vậy thì liên quan gì đến tôi?"

Bùi Nhất Hàng nhìn hơi mê man, tủi thân nói: "Tôi chưa từng nhận pheromone của người nào khác, chưa từng có, tôi đều sử dụng thuốc ức chế."

Trình Mộc Quân nhướng mày: "Vậy sao, Nghê Chân chưa tìm được người thích hợp cho anh?"

"Không phải, tôi không muốn người khác, tôi..."

Bùi Nhất Hàng còn chưa nói xong đã cảm thấy cần cổ đau đớn, sau đó cơ thể xụi lơ, hôn mê bất tỉnh.

Trình Mộc Quân đứng thẳng người, bất đắc dĩ nhìn Cừu Tông đang cầm thuốc mê.

Đúng vậy.

Thiết bị đầu cuối cá nhân của Cừu Tông có thuốc mê, dưới tình huống khẩn cấp có thể phát huy tác dụng rất lớn.

Trình Mộc Quân mới nói chuyện xã giao được một nửa đã bị ngắt ngang, cạn lời nhìn Cừu Tông: "Cậu làm gì vậy?"

Cừu Tông xách Bùi Nhất Hàng lên ném sang một bên.

"Động dục, dùng thuốc mê."

Trình Mộc Quân: "......"

Được rồi, hoá ra vẫn cái hố hắn tự đào.

Khi ở hành tinh rác rưởi, phản xạ mỗi khi phát tình là phải dùng thuốc mê đã cắm rễ trong lòng Cừu Tông.

Hắn thở dài, xoay người rời đi.

Ra ngoài, Trình Mộc Quân bỗng nhíu mày sờ soạng sau cổ, hắn cảm thấy chỗ này hơi trướng.

Rất kỳ quái.

_______
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.