Chương trước
Chương sau
Tinh hạm.

Phòng chỉ huy tác chiến.

Trình Mộc Quân bị Cừu Tông ôm chặt không thể rời đi.

Nhưng mà trong tình huống này Trình Mộc Quân ở đây cũng không thích hợp.

Phạm Cẩm có chút khó xử, há miệng thở dốc, lại lo sẽ kích thích Cừu Tông đang phát bệnh.

Cừu Tông lúc này đang phát bệnh, nhưng bản năng vẫn khiến y hưởng ứng thông báo chạy lên tinh hạm.

Thật ra trước đây cũng từng có tình huống tương tự, trạng thái phát bệnh cũng không ảnh hưởng đến Cừu Tông. Y chỉ không nói lời nào mà thôi, bản năng chiến đấu vẫn đủ để y chỉ huy tác chiến trên sa bàn, những chuyện còn lại đã có các tổ nhỏ phối hợp ăn ý tiến hành truyền đạt và thực hiện mệnh lệnh, không phải việc gì khó.

Trình Mộc Quân cũng không ngốc, hắn đứng dậy nhỏ giọng nói bên tai Cừu Tông: "Tôi không đi đâu hết, ở đối diện chờ anh, ngoan."

Phòng chỉ huy tác chiến và phòng nghỉ chỉ cách nhau một bức tường, ở giữa là kính trong suốt, chỉ cần không rời khỏi tầm mắt thì Cừu Tông vẫn có thể chấp nhận.

Phạm Cẩm nhìn Trình Mộc Quân ngồi ở phòng đối diện một lát, thấy hơi lo lắng. Tình trạng này không biết là tốt hay xấu.

Cừu Tông dường như xem trọng Trình Trúc tiên sinh này quá mức. Mà cách Trình Trúc này đối xử với Cừu Tông cũng không đơn giản chỉ là giao dịch chăm sóc.

Cừu Tông tỉnh táo lại sẽ không nhớ những chuyện xảy ra khi phát bệnh. Trong lòng y luôn chỉ nhớ Trình Mộc Quân, đến lúc đó, Trình Trúc này sẽ xử lý như thế nào.

Cộc cộc.

Tiếng gõ bàn vang lên, Phạm Cẩm hoàn hồn, nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của Cừu Tông, trong ánh mắt chứa chút bất mãn.

"Xin lỗi. Đội trinh sát ở tiền tuyến đã liên lạc..."

Bên kia tấm kính, các tổ chiến đấu đã bắt đầu bàn bạc.

Trình Mộc Quân không nghe thấy gì, chỉ có thể nhìn thấy nét mặt và động tác của người bên trong.

Cừu Tông luôn im bặt không nói gì, nhìn rất tập trung, chỉ là cứ cách một phút sẽ giương mắt nhìn qua, xác nhận người vẫn còn mới tiếp tục nhìn về phía sa bàn 3D trên không trung.

Góc của Trình Mộc Quân không nhìn thấy số liệu, những hình ảnh đó khi không có số liệu và tọa độ thuyết minh thì không có ý nghĩa gì.

Người ở phòng chỉ huy tác chiến cũng không cần lo lắng về những nguy hiểm khác.

Trình Mộc Quân híp mắt nhìn một lát, "Chán quá đi."

Hệ thống: "Hử?"

"Mấy cái chiến đấu đó tôi dốt đặc cán mai. Lúc trước khi đại chiến thần ma tôi cũng chỉ làm hậu cần thôi..."

Hệ thống sửng sốt: "Gì, tôi nhớ trên thông tin cá nhân, cậu là người lập công lớn trong đại chiến thần ma mà."

Trình Mộc Quân sờ cằm: "Chiến tích thì có, đó là bởi vì tôi đã lừa ma tinh trời sinh vốn sẽ trở thành người mạnh nhất Cửu U Ma giới."

Thật ra chuyện đó có thể xem như là bí mật của Thần giới, không mấy ai biết đến.

Chỉ là đã qua lâu rồi, Trình Mộc Quân cũng không ngại nói ra. Dù sao hiện tại Cửu U Ma giới đã bị chia làm không biết bao nhiêu thế giới nhỏ, căn bản là không có chút uy hiếp nào.

Không có uy hiếp, Trình Mộc Quân cũng không cần lo sẽ bị tìm tới cửa tới tính sổ.

Hệ thống: "Nói, nói với tôi chút đi?"

Trình Mộc Quân cười: "Cậu cũng nhiều chuyện gớm, thật ra rất đơn giản, tôi ở không gian sao trời xem tinh tượng, nhìn quỹ đạo đoán ra trong thế giới nhỏ sẽ có Thiên Ma ra đời, là đại nạn với Thần giới, nói không chừng sẽ xảy ra thảm họa diệt thế."

"Y là người thường, mỗi kiếp đều sẽ gặp phải thống khổ nhất trên đời, cuối cùng trở thành ma. Vì vậy sau khi biết, tôi đã động tay một chút, dẫn đường y thành thần."

Dùng dăm ba câu nói hết chuyện trong mấy ngàn năm, hệ thống còn muốn hỏi tiếp, lại thấy Trình Mộc Quân bỗng nhiên ngồi ngay ngắn.

"Hả? Đó không phải..."

Trên sa bàn xuất hiện hình chiếu của một chiếc cơ giáp, lướt ngang qua đội hình tinh hạm.

Trình Mộc Quân nhận ra chiếc cơ giáp kia.

Hệ thống: "Là cái gì?"

Trình Mộc Quân: "Là cơ giáp của tên ngốc kia, không ngờ y lại chạy ra biên cảnh?"

Hệ thống vẫn đang mờ mịt: "Là ai vậy."

"Chồng cũ của tôi, cái tên nguyên soái ngu ngốc Bùi Nhất Hàng." Trình Mộc Quân nhìn thoáng qua: "Xem ra y sống không tốt lắm nha."

Chỉ là cuộc đối kháng quy mô nhỏ, thân phận cao như Bùi Nhất Hàng đúng ra không nên xuất hiện ở chỗ này.

"Chắc là người khác?"

"Trên cơ giáp có ấn ký tinh thần, trừ y ra không ai có thể điều khiển nó."

Trình Mộc Quân không thèm để ý đến Bùi Nhất Hàng nữa, dù sao cũng không liên quan gì đến hắn. Chỉ là đạo cụ mà thôi, kế hoạch thành công rồi, không còn tác dụng gì.

Trình Mộc Quân thậm chí chưa từng nhớ đến Bùi Nhất Hàng này, mà quan hệ hôn nhân của bọn họ cũng đã tự động giải trừ từ khi Bùi Nhất Hàng đưa Nghê Chân chạy trốn.

Hệ thống nhớ đến một việc: "Nhắc mới nhớ, không phải AO còn có cái đánh dấu vĩnh viễn gì đó hay sao? Cậu không sợ bị tên đó ảnh hưởng à."

Trình Mộc Quân cười khẩy: "Cậu nghĩ gì vậy, cơ thể này của tôi đã 58 tuổi rồi, đừng nói lúc này căn bản không còn đánh dấu, lúc trước y cũng giữ trinh vì Nghê Chân, kết hôn xong thì thoả thuận với nhau, hai bên lấy pheromone ra rồi dùng cách tiêm vào để giải quyết vấn đề động dục."

Nghĩ đến đây, Trình Mộc Quân thấy hơi buồn cười: "Lúc đó tên ngốc này còn vui lắm, tưởng là tôi yêu y đến chết đi sống lại mới đồng ý chấp nhận điều kiện có thể nói là nhục nhã đối với Omega này, một bên thủ tiết vì Nghê Chân, một bên lại áy náy với tôi. Nhưng cũng nhờ vậy lại tiện cho tôi làm việc, pheromone cấp 3S của y chính là tài liệu nghiên cứu tuyệt vời."

Hệ thống: "..." Tự nhiên cảm thấy tội Bùi Nhất Hàng quá.

"Không phải, tôi nhớ giả thiết có nói một lần không thể lấy ra quá nhiều pheromone, chỉ một lượng đủ để vượt qua kỳ động dục mà. Cậu đem pheromone của y đi nghiên cứu rồi kỳ động dục của cậu tính sao?"

"Chỉ là kỳ động dục thôi mà, chẳng là gì so với buff lý trí tuyệt đối cả, tôi còn có thể ở phòng thí nghiệm ghi chép sự biến hoá của pheromone và nguyên lý trấn an Omega trong kỳ động dục nữa."

Hệ thống: "Không hổ là cậu, tàn nhẫn."

Thật ra chuyện Trình Mộc Quân làm không chỉ có vậy.

Sau khi thử nghiệm thuốc thoái hóa tuyến thể trên động vật, hắn tiếp tục dùng trên người mình, liên tục làm tuyến thể co lại rồi kích thích phát dục, thí nghiệm nhiều lần như vậy.

Thống khổ trong quá trình đó đủ làm bất cứ người có ý chí kiên định nào phát điên, nhưng đối với hắn thì cũng chỉ vậy thôi.

Trình Mộc Quân nghĩ đến đây, tự nhiên hiểu ra nguyên nhân Bùi Nhất Hàng xuất hiện ở đây. Kích thích tuyến thể đã co lại phát dục lần nữa có khả năng làm giảm cấp bậc thể chất và tinh thần.

Xem ra, cấp bậc của Bùi Nhất Hàng đã bị giảm xuống.

Thú vị.

Bên kia, kế hoạch tác chiến đã xong, Trình Mộc Quân đứng dậy, chuẩn bị quay về phòng.

Cũng không thể đưa một tên tay trói gà không chặt như hắn lên chiến trường chứ? Cơ giáp cũng không ngồi được nhiều người.

Nhưng không ngờ.

Trình Mộc Quân vẫn chưa đi được mấy bước, Cừu Tông đã hùng hổ đẩy cửa vọt vào.

Trình Mộc Quân bị ăn khổ một lần, lần này phản ứng cực nhanh, lui về phía sau hai bước nói: "Cậu muốn làm gì, không cho khiêng tôi nữa!"

Cừu Tông dừng lại nhìn hắn một lát, không đáp lại.

Nhưng khi đi tới y đã đổi động tác, không khiêng, mà ôm Trình Mộc Quân lên.

Nhục nhã lần hai.

Trình Mộc Quân đã chết lặng, nằm liệt ra đó giả vờ mù. Khi đến bãi đỗ tinh hạm hắn mới mở miệng: "Cậu muốn làm gì? Thể chất tôi không tốt, không thể lên chiến trường, cơ giáp cũng không được, không gian quá hẹp."

Không ngờ Cừu Tông lại bước đến một tinh hạm loại nhỏ.

Mọi người cũng vậy.

Trong đội hình chiến đấu của Quân Phản Động không tồn tại cơ giáp.

Tiếp theo đó, trong cuộc chiến dài đến nửa tháng, Trình Mộc Quân sắm vai trang sức hình người, nhìn Beta không có lợi thế về thể chất và tinh thần chiếm hết ưu thế trong cuộc chiến với Liên minh AO.

Tính chủ động của từng tổ chiến đấu trong phối hợp, chiến thuật và quân sự được phát huy hết mức.

Khác với cuộc chiến tinh tế nhiều năm trước, trọng tâm chiến đấu không quay chung quanh chiến lực mạnh nhất, mà là tạo thành các tổ chiến đấu nhỏ.

Mặc dù sức chiến đấu của Cừu Tông như vậy,   nhưng y không phải dẫn đầu xông lên mọi lúc, mà đóng vai trò là chất kết dính và hỏa lực hỗ trợ cho các tổ chiến đấu.

Đội quân cơ giáp cường đại của Liên minh AO bị chia ra bao vây, đánh bại từng cái một, cuối cùng, ngay cả cơ giáp của Bùi Nhất Hàng cũng rơi vào vòng vây.

Trận chiến kết thúc.

Liên minh AO thảm bại.

Đèn năng lượng ở ngực của cơ giáp từ trạng thái công kích màu đỏ chuyển thành màu lam.

Tín hiệu yêu cầu quyền truy cập.

Cừu Tông ấn nút đồng ý, trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh nửa người của Bùi Nhất Hàng.

Y mở miệng muốn nói gì đó, lại thấy Trình Mộc Quân ngồi bên cạnh Cừu Tông.

"Trình Mộc Quân? Sao, sao cậu..."

Rầm —— hình ảnh nhấp nháy vài cái rồi biến mất.

Trình Mộc Quân chậm rãi chuyển ánh mắt xuống bảng thao tác.

Nắm tay của Cừu Tông vẫn đang đặt bên trên, một vết lõm nhỏ cực kỳ kiên cố xuất hiện.

Mà cái nút liên lạc màu xanh lục đã vỡ nát.

Trình Mộc Quân vẫn chưa kịp nói gì đã thấy Cừu Tông nâng tay, ấn xuống nút công kích bên cạnh.

Bên trong bầu trời sao, tinh hạm loại nhỏ đối diện cơ giáp bỗng nhiên khai hỏa, thế công mãnh liệt.

Tổ chiến đấu thấy Cừu Tông phát động công kích, cho rằng cuộc đàm phán của đại ca nhà mình với đối phương đã tan tành rồi, không nói hai lời khởi động Plan B, bắt đầu phối hợp tiêu diệt kẻ địch hoàn toàn.

Nếu địch không muốn đầu hàng, vậy hãy giúp hắn đầu hàng. Cuối cùng, cơ giáp bị đánh đến nát nhừ, Bùi Nhất Hàng bị bắt giữ.

Chiến thắng trở về, Trình Mộc Quân xuống khỏi tinh hạm, đối diện với dáng vẻ ngập ngừng của Phạm Cẩm.

Hắn tiến đến, thấp giọng nói: "Đại ca, không phải đã nói giữ cơ giáp lại để nghiên cứu sao? Sao lại thế này?"

Phạm Cẩm cũng không trông cậy Cừu Tông sẽ đáp lại, chỉ oán giận vài câu thôi. Cơ giáp gì đó, có được thì tốt, không lấy được cũng không ảnh hưởng quá lớn.

Dù sao thì công nghệ quân sự hiện tại của họ cũng đang đi theo một con đường hoàn toàn khác.

Không nghĩ tới Cừu Tông lại mở miệng, nói ba chữ:

"Hắn đáng chết."

Phạm Cẩm nhớ đến cái gì, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Trình Mộc Quân bên cạnh, thở dài: "Thôi, Trình tiên sinh, phiền anh đưa đại ca đi nghỉ ngơi."

Trình Mộc Quân gật đầu, sóng vai rời đi cùng Cừu Tông.

Phạm Cẩm nhăn mày càng chặt: "Làm sao bây giờ, đại ca tỉnh lại sẽ không giết tôi chết chứ?"

Tìm thế thân gì đó đối với Cừu Tông mà nói là vùng cấm không thể đụng vào, trong mắt y, đó là hành động vấy bẩn Trình Mộc Quân.

Hắn bắt đầu tính toán trong lòng, hay là chờ đại ca gần khôi phục hoàn toàn rồi lặng lẽ tiễn người đi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.