Cửa khoá bằng mống mắt, Trình Mộc Quân ngẩng đầu nhìn Cừu Tông: "Mở cửa."
Cừu Tông đáp: "Mở cửa."
Trình Mộc Quân: "......"
"Mở cửa ra."
Cừu Tông vẫn nhìn hắn, nói: "Mở cửa ra."
Được rồi.
Cũng coi như là có tiến bộ, có phản ứng với lời nói của người khác cho thấy thế giới nội tâm của y đang từng bước tự xây dựng kết nối, mà không phải chỉ phản hồi khi chịu kích thích.
Nhưng vấn đề là hai người không thể cứ đứng ở cửa mãi được.
Trình Mộc Quân ấn vào khoá cửa, muốn nhìn xem có mật khẩu để vào không, có lẽ hắn sẽ đoán được mật khẩu. Hắn khom lưng tiến đến gần nghiên cứu.
Ngay lập tức, khoá cửa màu đen sáng lên, một luồng ánh sáng màu lam đảo qua mặt Trình Mộc Quân.
【Xác thực mống mắt, mở cửa, tích ——】
Cửa mở ra.
Trình Mộc Quân khựng lại một chút, sau đó đi vào.
Bày biện trong nơi ẩn núp giống nơi ở hành tinh rác rưởi nhiều năm trước y như đúc, giống đến cả bức tranh xiêu vẹo trên tường. Đó là bức tranh Cừu Tông khi còn nhỏ vẽ lúc đang xây dựng kết nối với thế giới bên ngoài.
Đây căn bản không phải là mô phỏng, mà là Cừu Tông bê nguyên nơi ẩn núp trên hành tinh rác rưởi đến.
Điều kiện trong nơi ẩn núp không tốt, dù sao cũng chỉ là nơi cư trú lâm thời, giường là khoang ngủ đơn giản, bàn ghế cũng là loại gấp gọn.
Mà những vật dụng khác đều là lấy đồ cũ trên hành tinh rác rưởi rồi sửa chữa lại.
Cừu Tông có thể nói là một trong những người đầu tiên sáng lập ra Nước Cộng hòa Nhân loại, thế mà nhiều năm trôi qua, y vẫn giữ lối sống kham khổ như vậy.
Trình Mộc Quân thở dài, bắt đầu nghĩ lại cách giáo dục của mình, có phải sai ở chỗ nào không nhỉ?
Hắn đang nghĩ xem có nên thừa dịp trị liệu này thay đổi suy nghĩ cố chấp của Cừu Tông không, thiết bị đầu cuối cá nhân trên tay vang lên.
Thiết bị đầu cuối cá nhân của Trình Mộc Quân là do Phạm Cẩm cho hắn, đồ của quân đội, tạo hình khó coi nhưng lại rất nhẹ và bền.
Hắn nhìn thấy người liên lạc người là Tiểu Khương.
【Trình tiên sinh, tôi đang ở cửa, phiền anh ra ngoài một chút.】
Trình Mộc Quân xoay người đi ra ngoài, Cừu Tông yên lặng đứng dậy kéo hắn lại.
"Tôi ra ngoài lấy chút đồ, cậu ở trong phòng chờ được không?"
Đối với Cừu Tông, nơi ẩn núp hẳn là nơi tuyệt đối an toàn, theo lý mà nói, khi ở đây y phải thả lỏng hơn, không nên xuất hiện tình huống quấn lấy Trình Mộc Quân mọi lúc thế này.
Cừu Tông bây giờ vô cùng cực đoan. Trình Mộc Quân tắm y cũng muốn đứng chờ trước cửa kính mờ, giống như loài mèo nhà luôn lo chủ nhân sẽ chết đuối trong phòng tắm.
Thậm chí cứ cách vài phút là Trình Mộc Quân phải lên tiếng cho thấy mình vẫn ở đây, không xảy ra chuyện.
Rõ ràng là Cừu Tông đang phát bệnh. Nếu không phải thuộc tính tiêu cực của Trình Mộc Quân ở thế giới này là lý trí tuyệt đối, đổi lại là người khác, không quá mấy ngày sẽ muốn điên mất.
Đương nhiên không thể để tình huống này kéo dài, bệnh chắc chắn phải trị, hơn nữa nếu cứ kéo theo một cái đuôi to như vậy, tiến độ sửa chữa gì đó, nghĩ cũng đừng nghĩ.
"Tôi đi một chút, cậu ở đây đợi một lát, được không?"
Trình Mộc Quân trấn an Cừu Tông một lát, thấy đối phương ngoan ngoãn đứng yên mới yên tâm ra ngoài.
Ừm, tốt lắm.
Không ngờ khi hắn chuẩn bị đóng cửa lại, một bàn tay đột nhiên chen vào khe cửa.
Cũng may Trình Mộc Quân phản ứng nhanh, không kẹp trúng.
Sau đó, Cừu Tông đi ra, an tĩnh nhìn hắn.
Trình Mộc Quân bất đắc dĩ, nhưng vẫn dịu giọng khích lệ: "Tốt lắm, có tiến bộ."
Là có tiến bộ. Khi Trình Mộc Quân đi ra ngoài có nói Cừu Tông an tĩnh đợi một lát.
Quả nhiên là một lát.
Chẳng mấy mà đã hết một lát.
Trình Mộc Quân đi phía trước, theo sau là cái đuôi to, hai người băng qua con đường nhỏ rợp bóng cây xanh, đi đến sân vườn bên ngoài.
Lúc này Tiểu Khương đang đứng ngoài cửa, dưới chân là một đống những cái thùng lớn bé có đủ, phía sau còn có mấy người, nhìn dáng vẻ thì hẳn là dân bản xứ.
Cái thùng lớn nhất ước chừng cao bằng một người, nhìn là biết khoang trị liệu. Tình huống hiện tại của Trình Mộc Quân cơ bản là đã ổn định, chỉ cần ngâm dịch dinh dưỡng bảy ngày một lần.
Tiểu Khương nhìn thấy Cừu Tông thì cúi đầu chào, sau đó lại nói với Trình Mộc Quân: "Trình tiên sinh, đây đều là đồ dùng sinh hoạt hằng ngày."
"Ừm, cảm ơn."
Tiểu Khương lại lấy từ trong túi ra một cái thẻ, đưa cho Trình Mộc Quân: "Đúng rồi, có lẽ chúng ta sẽ đóng quân ở Bạch Cáp tinh một thời gian, có thể chưa được chu toàn một vài thứ, đây là thẻ lương."
"Thẻ lương?"
"Ừm, là thẻ lương của đại ca, vừa mới chuẩn bị ở ngân hàng địa phương, bây giờ đại ca thế này cũng không dùng được, giao cho anh bảo quản."
Ngay lúc này, ở đằng xa có người hô: "Tiểu Khương, cậu ở đây làm gì? Đại ca về..."
"Chú Cừu!"
Có một người chạy đến, diện mạo thanh tú đáng yêu, Trình Mộc Quân nhìn, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Sao cứ cảm thấy thanh niên đột nhiên xuất hiện này rất quen mắt.
Cùng lúc đó, hệ thống lên tiếng: "Sao người này nhìn giống cậu vậy?"
Bấy giờ Trình Mộc Quân mới nhận ra, thì ra người này nhìn rất giống hắn lúc còn là Omega.
Hắn xoay mặt nhìn Cừu Tông, nghĩ thầm: Nhìn không ra nha, thế mà cậu lại lén tìm thế thân? Lại tái phạm sao?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, thiết bị đầu cuối cá nhân của Trình Mộc Quân rung lên.
Hắn cúi đầu nhìn, là Tiểu Khương gửi tin nhắn, cũng làm khó cậu ta rồi, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi mà có thể gõ nhiều chữ như vậy.
【Trình tiên sinh, người này là Mễ Thập Ngũ, con của đội trưởng Mễ, lớn lên trên tinh hạm từ nhỏ. Cậu ta luôn sùng bái đại ca, sau khi vô ý nhìn thấy tấm ảnh mà đại ca luôn gìn giữ đã tự đi sửa mặt thành thế này, không liên quan gì đến đại ca hết, đại ca cũng không hề để ý đến cậu ta. Anh là người đầu tiên anh ấy nhận sai đó!】
Trình Mộc Quân: "......" Tôi có nên nói rất vinh hạnh không?
Mễ Thập Ngũ vọt đến, nhìn thấy Trình Mộc Quân thì đực mặt ra.
Cậu ta nhíu mày, đánh giá Trình Mộc Quân từ trên xuống dưới một hồi, hỏi: "Người anh em, cậu sửa ở chỗ bác sĩ nào mà tự nhiên thế! Giới thiệu chút đi."
Trình Mộc Quân: "......"
Cậu ta vỗ ngực: "Ầy, cậu yên tâm, chỉ cần cậu giới thiệu bác sĩ cho tôi, chúng ta sẽ là anh em tốt, dù sao đại ca nhìn ai cũng thấy chướng mắt, chúng ta có thể giao lưu kinh nghiệm."
"Giao lưu... kinh nghiệm gì?"
"Đương nhiên là kinh nghiệm thế thân rồi! Tôi nói cậu nghe..." Mễ Thập Ngũ càng nói càng hăng, cất bước đến muốn lôi kéo Trình Mộc Quân làm quen.
"Cẩn thận!"
Một sợi tóc nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Mễ Thập Ngũ dại ra, vẫn chưa load kịp đã cảm thấy chóp mũi chợt lạnh, một làn gió lướt qua làn da. Nếu không phải Tiểu Khương nhanh tay, thì thứ rơi trên mặt đất bây giờ không phải là mớ tóc này, mà là mũi của cậu.
Lưỡi dao lóe sáng, Tiểu Khương đang định lôi người chạy, lại thấy Trình Mộc Quân ôm chặt cánh tay Cừu Tông.
"Bình tĩnh một chút."
Cừu Tông đang muốn công kích lần nữa lập tức khựng lại. Y nhìn chằm chằm Mễ Thập Ngũ một lát, sau đó hơi nghiêng đầu, dáng vẻ như dã thú đang đánh giá độ nguy hiểm của con mồi.
Quá yếu ớt.
Sau đó, y lật cổ tay, nhét con dao găm vào vỏ, giấu vào trong áo khoác.
Mễ Thập Ngũ vẫn chưa bình tĩnh nổi, thậm chí không rảnh để ý mái tóc mình tỉ mỉ giữ gìn đã mất một khúc.
Trình Mộc Quân kéo Cừu Tông, nói với Mễ Thập Ngũ: "Xin lỗi, thất lễ rồi."
Hắn không hiểu tại sao Cừu Tông lại đột nhiên hung hăng như vậy.
Rõ ràng gần đây cũng không phải là không có người tới gần bọn họ.
Ở trên tinh hạm, Phạm Cẩm hay Tiểu Khương, thậm chí là binh lính không quen biết đều có thể tới gần Trình Mộc Quân. Chỉ cần không có ý tách hai người ra hoặc mang Trình Mộc Quân đi thì Cừu Tông sẽ luôn giữ yên tĩnh.
Tiểu Khương lại kéo Mễ Thập Ngũ: "Cậu đi trước đi, thời gian này đại ca không thể chịu kích thích, cũng không phải cậu không biết."
Mễ Thập Ngũ bị Tiểu Khương kéo đi, miệng lầm bầm: "Không phải. Tuy là trước kia đại ca luôn công kích gương mặt của tôi vào thời gian này, nhưng mà không phải người kia còn giống hơn tôi sao...."
Tiểu Khương bực bội: "Cậu câm miệng cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cho đội trưởng Mễ."
Có vẻ như Mễ Thập Ngũ rất sợ ba mình, nghe thấy vậy lập tức im re, ngoan ngoãn để cậu kéo đi.
Trình Mộc Quân cũng bắt được một vài từ ngữ mấu chốt, khi phát bệnh, Cừu Tông không thể nhìn được gương mặt này, phàm là người có một chút tương tự thôi cũng không thể tới gần.
Một khi tới gần, lập tức bị công kích.
Xem ra, nguyên nhân kích thích vẫn có quan hệ với chuyện trước kia.
Trình Mộc Quân thở dài, nói với hệ thống: "Việc này hơi phiền, tôi cảm thấy tôi ở đây mới là nguyên nhân kích thích, sẽ chỉ làm Cừu Tông càng ngày càng điên thôi...."
Hệ thống: "Cậu muốn chạy nữa hả? Nếu cậu chạy, Cừu Tông điên thật thì biết làm sao? Quân Phản Động như rắn mất đầu, chuyện cũng sẽ rất phiền phức...."
Trình Mộc Quân: "Phải nhổ cỏ tận gốc, tốc chiến tốc thắng, tôi đang suy nghĩ về kế hoạch làm gián điệp."
Hệ thống nghe thấy chuyện Trình Mộc Quân muốn làm lập tức run bần bật, hỏi: "Cậu cậu cậu muốn làm gì? Bình tĩnh một chút, đừng có làm bậy mà."
Trình Mộc Quân xoay người, vào nhà trang bị bộ xương ngoài lên, bắt đầu khuân vác đồ đạc.
Tất nhiên, Cừu Tông phụ trách cái thùng lớn nhất.
Trình Mộc Quân chọn đại một cái thùng vừa, bắt đầu dọn vào bên trong, vừa dọn vừa nói chuyện với hệ thống.
"Thật ra cũng không có gì, chỉ là chế thuốc chữa tuyến thể, rồi lừa Cừu Tông bán ra ngoài, lấy tín nhiệm của Nghê Chân, làm tan rã nội bộ Liên minh AO."
Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng hệ thống đang nghe lại nơm nớp lo sợ.
"Tiểu Trúc Tử à, cậu nhìn Cừu Tông bây giờ đi, y vẫn chưa thoát khỏi quan hệ đó, mà giờ cậu còn muốn bán y, thật sự không thấy áy náy chút nào sao?"
Trình Mộc Quân cụp mắt, lại bỗng nhiên cảm thấy tay nhẹ đi. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Cừu Tông lấy cái thùng trên tay mình đi, yên lặng cầm vào phòng.
"Nếu tôi không áy náy, tôi đã tiến hành kế hoạch ngay trên tinh hạm rồi." Hắn thở dài: "Đây thật sự không giống tôi, cái lý trí tuyệt đối của mấy người không đáng tin chút nào, có phải là có bug rồi không."
Hệ thống lẩm bẩm: "Tôi thấy cậu có bug thì có."
Trình Mộc Quân không để ý nó nữa, an tĩnh đi theo sau Cừu Tông, nhìn y dọn đồ. Hắn không có ý định dọn nữa, dù sao có dọn cái gì thì cũng bị cướp đi thôi.
Giống như khi ở hành tinh rác rưởi vậy.
Cừu Tông mười hai mười ba tuổi đã đuổi kịp chiều cao của Trình Mộc Quân, từ khi đó, y chưa bao giờ để Trình Mộc Quân làm bất cứ một việc lao động chân tay nào.
Những việc như khuân vác đồ đạc linh tinh đều là Cừu Tông làm.
Hắn thật sự không hiểu Cừu Tông, từ lúc thảo luận việc kết hôn với nguyên soái, đến bây giờ vẫn vậy.
Trình Mộc Quân không biết nên xếp tình cảm của Cừu Tông vào loại nào, có lẽ là sự ngưỡng mộ với người dắt mình ra khỏi bóng tối, cũng có lẽ là một loại khác.
Nguyên nhân hắn chắc chắn cảm xúc của Cừu Tông đối với mình không phải tình yêu rất đơn giản.
Khi ở hành tinh rác rưởi, Cừu Tông đã từng tiến vào kỳ mẫn cảm lần đầu tiên lúc thành niên, nhưng đối phương lại không hề có dục vọng với hắn.
"Được rồ..."
Trình Mộc Quân đang định kêu Cừu Tông đi tắm, bỗng nhiên thấy thiết bị đầu cuối cá nhân trên tay sáng lên.
【Thông báo, thông báo, kẻ thù tấn công, kẻ thù tấn công! Tập hợp khẩn cấp, tập hợp khẩn cấp!】
Mặc dù đang trong trạng thái phát bệnh, bản năng vẫn khiến Cừu Tông bật dậy chạy ra cửa, nhưng mới đi đến cửa, y lại ngừng lại.
Cừu Tông xoay người, vác Trình Mộc Quân lên vai, sau đó chạy đến địa điểm tập hợp.
Trình Mộc Quân không phản ứng kịp, đợi đến khi hắn nhận ra thì đã bị khiêng lên vai chạy một khoảng xa.
Hắn ở thế giới này vốn là một con gà yếu ớt, cái bụng mềm mại bị cấn bởi bả vai cứng như sắt thép của Cừu Tông, suýt nữa nôn ra.
Trình Mộc Quân hít thở sâu, đấm mạnh vào người Cừu Tông.
"Cậu buông tôi xuống! Tôi không đi đánh giặc! Tôi ở nhà chờ cậu!"
Không hề phản ứng.
Vì thế, trước mặt bao người, hắn bị Cừu Tông khiêng lên tinh hạm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]