Tiểu Thất nghe vậy tinh thần liền tỉnh táo, đưa mắt nhìn Vương Phác hỏi ý, lộ rõ vẻ nóng lòng muốn thử. Gã này đúng là bắn súng khá tốt, trong vòng trăm bước bắn hình nhân, mười phát trúng chín, ngay cả Đại Hồ Tử, đội trưởng đội hỏa súng cũng không dám khoe khoang có thể chắc chắn thắng y.
- Tốt.
Vương Phác gật đầu nói:
- Tiểu Thất, người so tài bắn súng với Nộn Nương đi.
- Dạ.
Tiểu Thất đáp, quay lại nhìn Nộn Nương:
- Nộn Nương, ngươi nói cách thức so tài đi.
Nộn Nương chỉ tay vào mười mấy cái hũ sành đặt trên đầu tường phía trước, nói:
- Bắn tự do, trong thời gian tàn một nén nhang, ai bắn trúng nhiều hũ hơn, người đó thắng.
- Được.
Tiểu Thất đưa mắt nhìn ước lượng khoảng cách, dãy hũ trên tường cách đó chừng ba bốn mươi bước, tuy mục tiêu hơi nhỏ so với hình nhân, nhưng khoảng cách cũng gần, liền tùy ý đáp:
- Ai bắn trúng nhiều hũ hơn là thắng.
Vương Phác nói;
- Lục nhi, ngươi đi lấy hai khẩu súng.
Nộn Nương nói:
- Lục ca chỉ cần lấy một khẩu cho Thất ca là được, tiểu tỳ dùng khẩu này.
Câu này là Nộn Nương nói với Vương Phác, nàng vừa dứt lời, liền như ảo thuật, từ phía sau lấy ra một khẩu súng ngắn, Vương Phác ngẩn người nhìn, rõ ràng khẩu súng này là do vị thầy tu người Tây tên là Johnson gì đó, đưa cho hắn. Vương Phác đã đưa nó cho Trần Viên Viên để nàng phỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004292/chuong-110-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.