Vương Phác cảm thấy hết sức lúng túng, Trụ Tử bỗng bước vào, bẩm:
- Tam gia, Ngụy đại nhân lại tới nữa, còn dẫn theo thần y Liễu Diệp Tử nổi danh Sơn Tây, lại muốn xem bệnh cho Tam gia đấy ạ.
- Hỏng bét, bây giờ bổn tướng quân còn đang bị bệnh.
Vương Phác vỗ gáy, vội vàng căn dặn Lã Lục và Tiểu Thất:
- Mau lên, hai ngươi mau đi chuẩn bị, lấy ra tất cả đồ Lý Lão Đa giao cho, mau đi. Nương tử cũng đừng đứng đó, mau về phòng với ta! Hơ, nàng đừng cười chứ, tướng công của nàng ngã bệnh mà, bệnh đến nỗi sống dở chết dở, hẳn là nàng rất đau buồn...Đúng rồi, phải buồn rầu ảm đạm mới được.
Bên trong đại viện của Vương gia một trận náo loạn, đến khi Tri phủ Đại Đồng Ngụy Đại Bản dẫn theo Liễu thần y tới phòng lò sưởi của Vương Phác, tất cả đều đã chuẩn bị xong, họ chỉ thấy Vương Phác đang nằm ngủ mê man trên giường, mặt vàng khè, lại pha xanh xanh, trong phòng nồng nặc mùi thuốc. Trần Viên Viên và Nộn Nương lặng lẽ đứng bên giường rơi lệ, có vẻ hết sức đau lòng.
Nhắc lại, công văn của Ty Lễ giám cùng với bộ Binh, Đô đốc phủ ngũ quân thúc giục Vương Phác trở về kinh nhậm chức đã được gửi tới Đại Đồng hơn nửa tháng, nhưng hết lần này tới lần khác, Vương Phác đều “bệnh”, hơn nữa bệnh rất nặng. Ngụy Đại Bản đã hai lần mang theo công văn tới thăm hỏi, nhưng bởi vì bệnh tình trầm trọng của Vương Phác, cho nên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004291/chuong-110-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.