Đột nhiên Lưu Tông Mẫn hiểu được, nếu muốn thuận lợi tiếp nhận chi quân đội này từ trong tay Lý Nham chắc chắn sẽ không dễ dàng, nếu nóng vội kết quả rất có thể sẽ hoàn toàn ngược lại, nếu Lý Nham thật sự lật mặt, với năm ngàn người mà Lưu Tông Mẫn mang tới, bất kể thế nào cũng không thể đánh lại được hơn hai vạn người của Lý Nham.
- Ha ha ha...
Lưu Tông Mẫn cười lớn ôm lấy bả vai của Lý Nham, cao giọng nói:
- Huynh đệ Lý Nham nói đúng, nếu thằng nhãi Vương Phác này muốn làm chư hầu cát cứ một phương, chúng ta trước tiên sẽ không động đến hắn, ta sẽ về Thiểm Tây trước, đánh hạ ba phủ Bình Liệt, Khánh Dương, Diên An, sau đó mới lại đánh hạ Tây An, ngươi thấy sao?
Lý Nham nói:
- Bình Lương, Khánh Dương, Diên An còn có Tây An là nhất định phải đánh hạ đấy, tuy nhiên không phải hiện tại, hiện tại quân lương đã gom xong rồi, lương thực trên núi cũng đủ để vượt qua năm mất mùa này, cho nên việc cấp bách hiện tại chính là nắm chặt thời gian để luyện binh, mau chóng huấn luyện ra một đội quân tinh nhuệ.
- Đúng, việc cấp bách chính là luyện binh.
Lưu Tông Mẫn lớn tiếng phụ họa, sau đó thử hỏi han:
- Nếu không Lý Nham huynh đệ đừng đi Hà Nam nữa, ở lại Thiểm Tây trợ giúp bản tướng quân luyện binh đi?
- Như vậy sao được.
Lý Nham lắc đầu nói:
- Nếu Đại vương kiến triệu, mạt tướng sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004147/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.