Ban đêm, trong trướng Vương Phác.
Vương Phác đang thoải mái nằm trên giường êm nhắm mắt dưỡng thần, Liễu Như Thị thì thay hắn xử lý quân vụ thường ngày, thân là thư ký quân vụ của Vương Phác, những việc vụn vặt ngày thường này đương nhiên là do nàng làm rồi.
Liễu Như Thị bỗng lên tiếng hỏi:
- Hầu gia, người thực sự muốn đưa bốn vạn quân Giang Bắc tới đại bản doanh Yến Tử Cơ luyện tập sao?
- Không phải là định.
Vương Phác trừng mắt cải chính.
- Chuyện này đã định rồi, sáng sớm mai đội tàu Thủy sư của Thi Lang sẽ đưa họ tới Nam Kinh.
Liễu Như Thị ngoái đầu nhìn Vương Phác, hỏi:
- Hầu gia không sợ tổng binh 7 trấn gây chuyện sao?
- Gây chuyện?
Vương Phác thản nhiên nói.
- Bọn chúng thì gây được chuyện gì? Chúng dám làm phản?
- Tạo phản chắc chắn là không dám.
Liễu Như Thị đáp.
- Nhưng nếu họ nhân đêm tối đưa quân chạy trốn thì sao?
- Thừa dịp ban đêm chạy trốn? Vậy thì phải hỏi xem tướng sỹ quân Giang Bắc có muốn đi hay không.
Vương Phác nói.
- Nếu trong tay không có lính, vậy bọn chúng có chạy thoát cũng có nghĩa lý gì?
Liễu Như Thị nhìn Vương Phác hói:
- Hầu gia khẳng định tướng sỹ quân Giang Bắc không thể chạy trốn?
Vương Phác nhắm hai mắt lại, nói:
- Có chạy trốn hay không, sáng mai sẽ rõ.
Trên thực tế, Vương Phác cố ý điềm tĩnh như vậy, nhưng trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2003913/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.