Vương Phác chắp tay sau lưng đi tới phía sau tấm bình phong, chỉ thấy nước nóng trong thùng tắm đã được chuẩn bị xong rồi, không khí đầy hơi nước, còn phảng phất cả mùi hoa hồng.
Khóe miệng Vương Phác hiện lên nụ cười thản nhiên, mặc dù nha đầu Nộn Nương không đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Trần Viên Viên, cũng không có tài sắc hơn người như Liễu Như Thị, càng không có được nét đẹp quyến rũ của Liễu Khinh Yên. Nhưng tiểu nha đầu này cũng có sở trường của mình, đó chính là sự chăm sóc ân cần và dịu dàng lay động lòng người.
Tính tình Nộn Nương quả thực rất kiên cường khí khái. Song trước mặt Vương Phác nàng lại ngoan ngoãn như một chú mèo. Đó chính là sự vĩ đại của tạo hóa, chính là sức quyến rũ thần kỳ của ái tình.
- Hầu gia, người trở về rồi.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, một giọng nói vui mừng vang lên phía sau Vương Phác.
Vương Phác nghe tiếng quay đầu lại, Nộn Nương đã đứng ngay trước mặt hắn. Vương Phác bỗng nhiên hai mặt có ảo giác. Nộn Nương hôm nay dường như đã khác với Nộn Nương trước đây, nhưng nhìn kỹ lại thì không có gì khác biệt, ngoài khuôn mặt trắng hồng và có chút ửng đỏ, đôi mắt sáng long lanh quyến rũ ra, vẫn là người con gái bé nhỏ đó đã trở lên quen thuộc với Vương Phác.
Dưới cái nhìn chăm chú của Vương Phác, Nộn Nương không khỏi cúi đầu, trong đầu lại hiện lên Tố nữ kinh mà Liễu Khinh Yên truyền thụ cho nàng. Khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2003902/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.