Một mặt, Hồng Nương Tử là góa phụ Văn Quân, huyết thù của Lý Nham vẫn chưa báo, nàng không muốn đi xa ngàn dặm tới gặp riêng Vương Phác. Hơn nữa, Vương Phác này và nàng còn có mối quan hệ mập mờ, cho nên gặp Vương Phác cũng có nghĩa hò hẹn với nhân tình. Điều này khiến cho Hồng Nương Tử cảm thấy tội lỗi nhất, nàng cảm thấy có lỗi với vong linh Lý Nham.
Mặc dù Lý Nham đã bỏ Hồng Nương Tử rồi, thư bỏ vợ cũng đã viết rồi, nhưng Hồng Nương Tử vẫn luôn coi Lý Nham là phu quân.
Mặt khác, Hồng Nương Tử quả thực không muốn thấy Vương Phác bị hại.
Nguyên nhân trong lúc này rất phức tạp, phức tạp đến mức Hồng Nương Tử không muốn nghĩ tiếp nữa, không muốn đối diện. Nàng chỉ có thể bất lực mà thầm nhủ với mình:
- Người như Lý Tự Thành dù có làm Hoàng đế cũng không phải là Phúc Âm thương sinh linh thiên hạ, chỉ có Vương Phác mới có thể khiến cho dân chúng Đại Minh sống ngày tháng vui vẻ, cho nên Vương Phác không thể có chuyện được.
Tiếng “kỳ cạch”, cửa phòng mở ra, Vương Phác và Hồng Nương Tử bốn mắt nhìn nhau.
Vương Phác thấy Hồng Nương Tử gầy hơn trước rất nhiều. Mặc dù thân hình vẫn mềm mại, da dẻ trắng như vậy, nhưng đôi lông mày lá liễu và trong đôi mắt quyến rũ dường như mang đầy vẻ u sầu, hai cổ tay trắng ngần vịn vào cửa phòng còn thấy được cả gân xanh nổi lên.
- Hồng Nương Tử, nàng gầy yếu rồi.
Trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2003900/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.