Chương trước
Chương sau
Vương Phác liền xua tay, ra hiệu cho học viên đó ngồi xuống, lúc này mới nói tiếp:

- Trí và tín hẳn là đề xướng, điều này chẳng có gì để nói, hôm nay bổn vương muốn nói là nhân nghĩa lễ! Trước tiên nên nói nhân trước, làm việc không thể chỉ nghĩ đến mình, phần lớn là đặt mình vào vị trí của người khác mà nghĩ, thay người khác mà nghĩ, được yêu quý tức là nhân. Nhưng bổn vương muốn nói, con mẹ nó đây đều là nói linh tinh!

- Tổ tiên chúng ta đều làm như vậy, thời Hán đối với Hung Nô, Ô Hoàn, Tiên Ti, thời Đường đối với Đột Quyết, thời Tống đối với Khiết Đan, Nữ Chân, Tây Hạ, còn có bổn triều đối với Kiến Nô, chúng ta từ xưa tới nay đều đặt mình vào vị trí của dân tộc khác mà nghĩ, thay dân tộc khác mà nghĩ. Dân tộc khác không có chữ viết, chúng ta dạy họ học viết. Dân tộc khác không có văn minh, chúng ta mang văn minh tới. Dân tộc khác không có nơi sống, chúng ta liền nhường vùng đất tươi tốt màu mỡ cho họ sinh sống. Chúng ta yêu quý họ, lấy những thứ tốt nhất của chúng ta cho họ ….

- Nhưng, những dân tộc này thì sao? Họ có yêu quý chúng ta không? Chúng ta cho họ những thứ tốt nhất, nhưng họ lại trả lại chúng ta không phải là lời cảm ơn, không phải là niềm vui hữu nghị, mà là gót sắt và dao mổ! Từ thời Tiền Hán tới nay, có bao nhiêu người Hán đã chết thảm trong tay các dân tộc khác mà chúng ta đã từng yêu quý và giúp đỡ? Khi chúng ta hùng mạnh, chúng ta yêu thương họ, giúp đỡ họ. Nhưng khi chúng ta suy yếu, họ căn bản không yêu quý chúng ta, càng không tới giúp đỡ chúng ta. Họ chỉ muốn giết hại, chà đạp chúng ta mà thôi!

- Nhân ái, nói một cách khác chính là kết quả như vậy! Chính vì hai chữ nhân ái này bao nhiêu người Hán dã chảy hết máu tươi? Bao nhiêu người Hán nhận hết cực khổ? Bao nhiêu người Hán trở thành quân lương trong miệng dân tộc khác? Bây giờ các ngươi đã hiểu, hai từ nhân nghĩa này chính là con mẹ nói nói lung tung rồi!

- Còn từ nghĩa này, khi người khác gặp nạn ra tay giúp đỡ, tức là nghĩa.

Khi các dân tộc khác xung quanh gặp nạn, chúng ta thường xuyên ra tay giúp đỡ. Nhưng khi người Hán chúng ta gặp nạn, những dân tộc này đã từng ra tay giúp đỡ chúng ta chưa? Chưa từng! Từ thời Tần Hán tới nay, không phải chỉ có một, hai dân tộc khác làm như vậy, mà tất cả các dân tộc khác đều làm như vậy.

- Dù là như vậy, vì sao chúng ta lại phải nói cái gì là nghĩa với những dân tộc này? Chúng ta dựa vào cái gì phải ra tay giúp đỡ họ khi gặp nạn? Giúp họ vượt qua cửa ải khó khăn, sau khi hùng mạnh lại quay lại chà đạp chúng ta, tàn sát con cháu chúng ta sao? Vô số lời giáo huấn trong lịch sử đẫm máu còn đó, những điều này lẽ nào còn chưa đủ sao?

- Còn lễ, biểu thị con người gập cong xuống tức là lễ!

- Vì sao phải biểu thị con người gập cong xuống? Vì sao phải khom lưng với dân tộc yếu hơn? Dân tộc Đại Hán chúng ta rõ ràng là dân tộc hùng mạnh nhất trên thế giới này, vì sao phải khom lưng với dân tộc khác? Khiêm tốn sao? Lo lắng cái con mẹ nó! Nếu dân tộc Đại Hán chúng ta là hùng mạnh nhất, chúng ta nên có phong phạm của kẻ mạnh, chúng ta phải ngẩng cao đầu, chúng ta phải dẫm đạp lên cả thế giới này!

- Cái thế giới này từ xưa đến nay chính là thế giới các lớn nuốt cá bé. Chúng ta hùng mạnh, chúng ta chính là bá chủ của cả thế giới! Hà tất phải giả vờ cúi người với kẻ khác?

- Cho nên ta nói, nhân nghĩa lễ chính là vớ vẩn! Chúng ta không cần nhân nghĩa lễ. Chúng ta chỉ cần lưỡi lê, chinh phục và giết chóc! Chúng ta dùng lưỡi lê đi chinh phục dân tộc khác. Chúng ta dùng lưỡi lê đi giáo hóa dân tộc khác. Chúng ta dùng lưỡi lê đi dung hợp dân tộc khác. Đối với những dân tộc dám phản khác, không phục giáo hóa đó đều vô tình giết hết!

Ngôn luận mang tính lật đổ này khiến cho các giáo viên của đại học Dương Minh nghe mà sợ xanh mặt. Điều này đi ngược lại với giáo dục nho gia mà họ đã được truyền thụ. Tư tưởng và ngôn luận của Vương Phác đã hoàn toàn ngược lại với tôn chỉ tư tưởng của nho gia tao nhã khiêm nhường. Họ thấy Vương Phác là binh gia và pháp gia trần trụi. Vương Phác chỉ tin vào pháp chế và vũ lực, tuyệt đối không tin vào lý luận đạo đức của nho gia!

Nhưng những học viên đó đã chịu ảnh hưởng không sâu sắc của nho gia lại nghe được nhiệt huyết làm xao động, rất nhiều học viên thậm chí còn kích động tới đỏ bừng mặt lên. Họ đã hoàn toàn bị tư tưởng và ngôn luận của Vương Phác kích động. Đúng như Vương Phác đã nói, bây giờ tư tưởng nho gia trong lòng học viên căn bản chính là vớ vẩn, chỉ có luật Đại Minh và vũ lực mới là kinh điển trị thế!

Dựa và tâm mà nói, Vương Phác không cho rằng tư tưởng nho gia không tốt, nhưng Vương Phác cho rằng tư tưởng nho gia không phù hợp với dân tộc Đại Hán!

Vương Phác không hi vọng dân tộc Đại Hán trở thành một dân tộc khiêm nhường tao nhã, không có dã tâm, không có dục vọng. Vương Phác càng hi vọng dân tộc Đại Hán trở thành dân tộc vũ lực tối tượng, tính chiến lược. Cho nên, Vương Phác cần phải quét sạch đống rác lịch sử của tư tưởng nhỏ gia.

- Các học viên.

Ngữ khí của Vương Phác mạnh mẽ.

- Học tập cho tốt nhé, giống như bọt biển hấp thụ kiến thức, các ngươi sẽ ghi nhớ mãi mãi, chỉ có học không hết kiến thức, tuyệt đối không có chuyện dùng không hết kiến thức! Dù tương lai các ngươi trở thành quan viên, thương nhân hay dân thường, các ngươi đều là hi vọng của đế quốc Đại Minh, các ngươi đều là lực lượng trung kiên của đế quốc Đại Minh.

- Bổn vương có thể nói rõ với các ngươi, thời đại quân quyền tối thượng của đế quốc Đại Minh đã một đi không trở lại rồi. Hoàng đế vẫn là Hoàng đế, nhưng Hoàng đế sẽ chỉ là tượng trưng của đất nước, không thể thống trị đế quốc khổng lồ này! Một ngày nào đó, đế quốc khổng lồ này sẽ phải dựa vào sự thống trị của các ngươi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.