“Bạn trẻ Tiêu Sách, tuổi tác cậu không lớn, chỉ lớn hơn Bán Thanh nhà chúng tôi mấy tuổi, tôi gọi bạn trẻ Tiêu Sách thì có hơi xa lạ, không biết có thể trực tiếp gọi cậu là Tiêu Sách không."
Ông cụ Lâm hỏi dò Tiêu Sách.
“Đương nhiên là được ạ. Ông là người lớn, gọi cháu là gì cũng được.” Tiêu Sách không hề để ý, mà còn kính cẩn nói với ông cụ Lâm.
“Tiêu Sách à, cậu thấy Bán Thanh nhà chúng tôi thế nào?”
Ông cụ Lâm đột nhiên chuyển chủ đề qua Làm Bán Thanh.
“Bán Thanh? Rất tốt ạ.”
Tiêu Sách cảm thấy có chút quái lạ, thật sự không hiểu ra sao, không biết là ông cụ Lâm này đang nghĩ cái gì.
“Chỗ nào tốt?
Ông cụ Lâm bám riết không tha, có hơi ngà ngà say, có nửa phần nói giỡn.
“Cái này... Bán Thanh thông minh, nhạy bén, xinh đẹp tuyệt vời. Tuổi còn nhỏ mà đã có thể giúp nhà họ Lâm quản lý việc làm ăn. Còn là người đẹp có tiếng ở thành phố Giang Lăng.”
Tiêu Sách suy nghĩ một lát, sau đó nói với ông cụ Lâm.
Ông cụ Lâm nghe thấy lời đánh giá của Tiêu Sách về Lâm Bán Thanh, ánh sáng lập lòe trong mắt càng sáng sủa hơn.
Sau đó dường như men say dâng lên, ông ấy nói với Tiêu Sách: “Đứa nhỏ Bán Thanh này, từ nhỏ đã không có mẹ, mà Lâm Vân lại nhiều việc, tôi đã nhìn nó từng bước trưởng thành. Đứa nhỏ này có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, thật là không dễ dàng gì.”
“Lâm Vận con trai tôi chỉ có một đứa con là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/622129/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.