Nhưng lần này, vào lúc cô nhìn thấy anh ở trong phòng vệ sinh hết nửa tiếng đồng hồ, Tổng Chỉ Vân cảm thấy vô cùng thoải mái, trong lòng cô đã thông suốt.
Bây giờ, cuối cùng Tống Chỉ Vân cũng từ từ đẩy cửa phòng thẩm vấn ra, nhìn vẻ mặt đầy đau khổ của Tiêu Sách, khóe miệng bất chợt nhếch lên, lộ ra độ cong thật lớn.
"Tiêu Sách, nếu bây giờ anh chịu khai báo, vậy thì lát nữa sẽ bớt đau khổ một chút, còn nếu không..." Tống Chỉ Vân lộ ra nụ cười bí hiểm.
"Nếu không thì sao? Lẽ nào cô còn dám dùng hình với tôi sao?"
Tiêu Sách vừa ôm bụng, vừa dè dặt nhìn Tống Chỉ Vân, dáng vẻ giống như cô vợ đang giận dỗi, khiến Tổng Chỉ Vân cảm thấy bớt giận đi rất nhiều.
"Dùng hình với anh sao? Vậy thì không, tôi chỉ cho anh biết, tại sao hoa lại có màu đỏ thôi." Tống Chỉ Vân xoay xoay nắm đấm, sự căm thù lại hiện ra trong ánh mắt.
Lần này, cô nhất định sẽ cho Tiêu Sách một bài học nhớ đời, trút bỏ cục tức trong lòng...
Vào lúc Tổng Chỉ Vân vung nắm đấm ra, Tiêu Sách hơi cạn lời.
Nhưng anh vẫn chỉ tay vào camera trong phòng thẩm vấn.
"Cô Tống à, cô là cảnh sát, lẽ nào cô muốn dùng hình với tôi thật sao? Hơn nữa, trong phòng thẩm vấn này có camera khắp nơi, tôi có thể tố cáo cô dùng hình bừa bãi..."
Lúc này Tiêu Sách không hề biết tình hình camera giám sát trong phòng thẩm vấn như thế nào, cố tình thăm dò Tống Chỉ Vân.
"Đừng mơ nữa, anh thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/622122/chuong-504.html