"Rất đơn giản, đợt tý nữa mời ông chủ Vưu rời khỏi đây cùng với tôi. Ông cũng biết bên ngoài hiện tại chỉ sợ là có rất nhiều người nhảm nhí đang chuẩn bị đối phó với tôi và ông chủ Vưu, trong lòng tôi có hơi sợ cho nên chỉ có thể mời ông chủ Vưu cùng ra ngoài với chúng tôi, tới lúc đó ông cũng đứng chắn trước mặt tôi..." Tiêu Sách còn chưa nói hết, sắc mặt của Vưu Chính đã đổi màu còn khó coi hơn cả gan lợn. Ông ta tức giận quát lớn: "Chuyện này không thể nào! Cậu đừng có mà nằm mơ nữa, cậu muốn để tôi làm bia đỡ đạn cho cậu à? Tôi nói cho cậu biết, chuyện này không thể nào đâu, đám người đó sẽ giết hết chúng ta mất."
Vưu Chính nghĩ tới đây đã không nhịn được mà run rẩy cả người, trong mắt cũng có chút sợ hãi. Sở dĩ ông ta bị Tiêu Sách không chế nhưng vẫn không hoảng loạn, là bởi vì ông ta biết rõ ở trước mặt mọi người Tiêu Sách sẽ không dám giết mình. Trừ phi, Tiêu Sách không còn muốn sống yên ổn ở Hoa Quốc này nữa. Với Tiêu Sách mà nói thì giết chết người này không đáng, thù hận giữa cả hai cũng không lớn tới mức nhất định phải dồn đối phương vào chỗ chết, chí ít thì ngoài mặt vẫn chưa tới cỡ đó. Cho nên, Vưu Chính rất tự tin rằng đến cuối cùng rồi thì Tiêu Sách cũng sẽ thả ông ta ra. Nhưng mà nếu ông ta và Tiêu Sách cùng ra ngoài, chuyện sau đó sẽ chuyển sang một tình huống khác. Thân phận của ông ta là một sự uy hiếp đối với Tiêu Sách, chí ít thì ở trước công chúng thì như thế, cho nên Tiêu Sách không dám giết ông ta. Nhưng mà, với đám sát thủ bên ngoài kia thì chuyện ông ta có thân phận gì, điều đó không quan trọng. Trong mắt những tên sát thủ đó, chỉ có mỗi Diệp Tâm Đồng là trên người có dát vàng hơn trăm triệu đô la, chỉ cần có thể giết chết được Diệp Tâm Đồng thì bọn họ sẽ có dư tiền để tiêu xài thỏa thích cả đời này rồi. Trước tình huống như thế, đám sát thủ đó cũng phấn khích đến điên cuồng cả rồi, ai che chắn cho Diệp Tâm Đồng thì bọn họ đều sẽ giết chết kẻ đó. Tiêu Sách muốn Vưu Chính theo bọn họ cùng đi ra ngoài, Vưu Chính lại cảm thấy đó chính là muốn ông ta cùng Tiêu Sách và Diệp Tâm Đồng chết chung, hơn nữa còn là ông ta chết trước. Với chuyện như thế này, Vưu Chính làm sao có thể đồng ý được? "Chuyện này không thể nào, cậu đừng hòng lấy tôi làm bia đỡ đạn, đám chó điên kia sẽ thẳng tay giết chết tôi. Muốn thế thì có ngon cứ giết tôi ở ngay đây đi." Mặt Vưu Chính đỏ hồng hộc, dữ dằn mà nói. Tiêu Sách cười nhạt, nói: "Ông chủ Vưu sao lại phản ứng dữ dội thế? Tôi có nói để ông chết đâu? Cho dù ông muốn chết thì tôi vẫn chưa cho ông chết đâu. Vì thế, đừng có lo lắng." "Hừ! Cậu nghĩ Vưu Chính tôi là kẻ ngốc hay sao? Đi cùng với hai người ra ngoài đó, còn có cơ hội sống à?" Vưu Chính cười nhạo nói. Tiêu Sách cũng phì cười một tiếng, đáp: "Ông chủ Vưu, bình thường ống thâm hiểm lắm mà, sao vào lúc mấu chốt thế này thì đầu óc của ông lại không dùng được nữa rồi? Không sai, tôi là muốn ông làm bia đỡ đạn, để ông che chắn ở phía trước cho bọn tôi. Nhưng mà... Ông cũng có thể tìm bia đỡ đạn khác để che chắn ở phía trước mình mà!" Nói xong, Tiêu Sách cũng thoáng nhìn qua đám đàn em của Vưu Chính, cười nói: "Những người này không phải rất phù hợp hay sao? Ông bảo với bọn họ chụm lại thành vòng tròn vây xung quanh chúng ta bảo vệ, không phải là được rồi sao?" "Ông hẳn là nên vui mừng đi. Nơi này là Hoa Quốc chứ không phải là đất nước M của ông. Ở Hoa Quốc này vũ khí được quản rất nghiêm ngặt, bất cứ ai cũng đều không có cơ hội tạo ra được vũ khí hạng nặng, dữ lắm thì chỉ có hai cây súng bắn nước... À nhầm, súng lục loại nhỏ mà thôi. Cho nên, tỷ lệ nguy hiểm của chúng ta thực chất cũng không cao lắm!" "Đàn em của ông bảo vệ chúng ta ở giữa, bọn sát thủ muốn giết chúng ta thì cũng phải giết hạ đàn em của ông trước. Khoan hãy nói chuyện bọn họ có làm như thế hay không nha, cho dù có thật sự là dám làm đi nữa thì muốn giết hết đám đàn em này của ông cũng cần phải có thời gian chứ đúng không? Đủ thời gian cho chúng ta đến nơi an toàn rồi." "Nơi này là Hoa Quốc, không phải nước M, ông không cần lo lắng chuyện chúng ta vừa mới bước ra khỏi cửa thì sẽ hướng trọn một loạt mưa đạn đầu. Cho nên, đừng sợ" Tiêu Sách nói xong, sắc mặt của Vưu Chính cũng lập tức trở nên trầm ngâm do dự. Ông ta thế mà lại phát hiện, lời Tiêu Sách nói hình như rất có đạo lý. Cho dù là dựa vào mối quan hệ của ông ta cũng không có khả năng mang những vũ khí hạng nặng tới biên giới của Hoa Quốc, chứ đừng nói là vào tới thành phố lớn này. Sát thủ ở bên ngoài rất nhiều, nhưng thực chất cũng không có nguy hiểm tới mức độ đó Chỉ cần đàn em dưới trướng của ông ta đủ trung thành, vững vàng vây lại thành vòng tròn bảo vệ ông ta thì Vưu Chính cũng không cần lo lắng quá. Ông ta trầm ngâm do dự, dường như là đang suy nghĩ. Tiêu Sách tiếp tục nói: "Hơn nữa, chúng ta có thể tìm nhiều người hơn nữa làm tường chắn, càng nhiều người thì chúng ta sẽ càng an toàn, ông nói có đúng hay không?" Nói xong, Tiêu Sách lại nhìn về phía Lý Lâm đang đen mặt ở kia. Bởi vì thanh âm trò chuyện của Tiêu Sách và Vưu Chính không lớn, cho nên người kia cũng không nghe thấy cuộc đối thoại giữa cả hai, trong lòng lúc này vừa tức tối lại vừa sợ hãi, còn có chút mừng thầm. Tức giận là bởi những cao thủ mà anh ta tìm tới lại bị Tiêu Sách xử đẹp như mấy cành củi khô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]