Bọn họ chỉ có thể hô lên một cách yếu ớt: “Tiêu Sách, thả ông chủ của chúng tôi!” Tiêu Sách cười khẩy một tiếng, anh không muốn để ý đến bọn họ, nhìn Vưu Chính nhàn nhạt nói: “Gia chủ Vưu Chính, sao phải dùng đao dùng súng? Không phải ông thích ăn đòn sao?”
Mặt Vưu Chính rất hoảng loạn, nhưng dù sao ông ta cũng đã trải qua rất nhiều cảnh tượng kinh khủng, cho nên ông ta lập tức bình tĩnh lại. Ông ta nói: “Tiêu Sách, sao cậu lại làm vậy?” Tiêu Sách nhàn nhạt nói: “Ông già vô dụng Vưu Chính, đã đến lúc này rồi mà ông còn diễn gì nữa? Ông không thấy phiền, chứ tôi mệt lắm rồi.” Tiêu Sách nói xong thì sắc mặt của Vưu Chính tối sầm lại. Nhưng ông ta lập tức nói: “Hừ, tuy tôi nghĩ cậu rất lợi hại, nhưng tôi vẫn coi thường cậu! Nhưng mà cậu bắt được tôi thì sao? Tôi không tin cậu dám làm gì tôi trước mặt nhiều người như vậy chứ đừng nói đến việc giết tôi! Nếu cậu thông minh thì thả tôi ra, sau đó rời đi ngay lập tức!” Nghe vậy, Tiêu Sách cười giễu cợt một tiếng: “Ông già vô dụng Vưu Chính, sao ông tại tự tin rằng tôi sẽ không làm gì ông? Giết ông... thì không cần, nhưng nếu tôi làm gì ông, vậy ông nghĩ ai có thể cản tôi? Ông yên tâm, tôi làm rất sạch sẽ, sẽ không để lại trên người ông chút vết thương nào.” Nói rồi, Tiêu Sách đặt ngón tay lên sụn sườn của Vưu Chính, nhẹ nhàng chợt một cái. “A!” Vưu Chính lập tức kêu thảm thiết, cả người co quắp lại vì đau, nếu Tiêu Sách không bóp cổ ông ta thì e là ông ta đã ngã xuống rồi. Cho đến khi tay của Tiêu Sách rời khỏi sụn sườn của ông ta, ông ta mới hít từng ngụm từng ngụm, nhìn Tiêu Sách với vẻ mặt hoảng sợ. Tiêu Sách cười mỉa: “Đây chỉ là lời cảnh tỉnh nhỏ cho ông mà thôi, ông già vô dụng Vưu Chính, tốt nhất là ông đừng chọc giận tôi, phối hợp một chút, nếu không thì lần sau sẽ không đi qua nhanh như vậy đâu.” Tiêu Sách nói xong, sắc mặt của Vưu Chính đã trở nên xấu xí đến cùng cực. “Cậu muốn làm gì?” Cuối cùng ông ta cũng chịu thua mở miệng nói. Tiêu Sách nghe thế lại cười nhạt một cái: "Tôi có thể làm gì được? Ông đường đường là ông chủ Vưu Chính tiếng tăm lẫy lừng, một thương nhân Hoa kiều tầm cỡ ở nước M, lẽ nào tôi lại dám giết ông?" Tiêu Sách châm chọc, không chờ Vưu Chính mở miệng lên tiếng đã tiếp tục nói. "Nhưng mà, chỉ là có một chuyện nho nhỏ cần ông chủ Vưu phối hợp một chút mà thôi" Vưu Chính trầm mặc, nghiến răng nói: "Chuyện gì, cậu nói đi. Nhưng mà tôi cũng cảnh cáo cậu trước, tốt nhất là cậu đừng có mà quá đáng, nếu không cùng lắm thì chết chung cả đám!" Vưu Chính cũng là kiểu người tàn nhẫn, chí ít là dáng vẻ bề ngoài của ông ta như thế. Mặc dù bây giờ bị Tiêu Sách bắt, cũng chịu nhận sai trước mánh khóe của Tiêu Sách, nhưng mà giọng điệu của ông ta vẫn không có vẻ gì gọi là cầu khẩn, ngược lại còn dám uy hiếp Tiêu Sách. Ông ta lại càng biết chắc, Tiêu Sách sẽ không dám giết ông ta thật. Dĩ nhiên, ông ta cũng không muốn thấy cảnh mình bị Tiêu Sách tiếp tục dùng thủ đoạn để làm đau mình Dù sao thì với thân phận cao cấp và địa vị đĩnh đạc của mình, ông ta cũng không muốn phải chịu đựng loại thiệt thòi như này. Nhịn nhục một lúc thì sóng yên biển lặng mà, là muốn cậu đừng có quá đáng, tôi đã nhịn cậu rồi đó... Tiêu Sách cũng biết được ý tứ bên trong lời nói của Vưu Chính, cho nên lập tức cười nhạt nói: "Ông chủ Vưu nói gì thế? Tôi là loại người quá đáng vậy sao? Ông yên tâm, chuyện mà tôi muốn ông phối hợp, nhất định không phải là chuyện trái với luân thường đạo lý, cũng nhất định không phải là kiểu giết người phóng hỏa, nhất định là sạch sẽ hơn mấy chuyện xấu xa mà bình thường ông vẫn hay làm nhiều". Nghe được giọng điệu mỉa mai của Tiêu Sách với mình, Vưu Chính cũng không có tức giận, bình tĩnh nói: "Nói đi, muốn tôi phối hợp với cậu như nào?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]