Vưu Bằng nói xong, lập tức dựa vào lưng ghế, rót một ly trà nóng uống, trên mặt treo một nụ cười nhàn nhạt, bày ra dáng vẻ như kẻ bề trên.
“Nếu như nhà họ Lâm không dám, sợ thua, vậy thì cược nhỏ một chút cũng không sao..”
“Vưu Bằng, đừng nói bậy. Chỉ có hai trăm triệu một trận mà thôi, đối với nhà họ Lâm thì có tính là gì? Con nói thế không phải đang xem thường nhà họ Lâm sao!” Vưu Chính lần nữa cười nói.
Ông ta nói xong, sắc mặt của Lâm Vân và Lâm Bán Thanh đều trở nên vô cùng khó coi.
“Hừ! Các người chắc chắn các người có thể thắng?” Lâm Bản Thanh lạnh mặt nói, suy nghĩ mục đích thật sự của bố con nhà họ Vưu rốt cuộc là gì.
Cô tuyệt đối không tin mục đích của nhà họ Vưu chỉ là thắng một ít tiền của nhà họ Lâm.
Mặc dù đơn vị trăm triệu không phải là con số nhỏ, nhưng hoạt động kinh doanh của nhà họ Vưu tại nước M rất lớn, tiền tài không ít hơn nhà họ Lầm bao nhiêu. Chỉ vì vài trăm triệu, vài tỷ, tội gì phải vậy.
“E rằng, chỉ đơn thuần là muốn sỉ nhục nhà họ Lâm, khiến nhà họ Lâm mất hết thể diện và uy nghiêm...” Đôi mắt Lâm Bán Thanh lộ vẻ ngưng trọng.
“Đánh cuộc nào có chắc thắng? Chẳng qua là vui chơi mà thôi, cầm mấy tỷ ra chơi. Tôi còn chơi được, không lẽ nhà họ Lâm không dám chơi?” Vưu Bằng cười nói.
“Hừ, nếu anh đã muốn chơi, vậy thì chơi là được!”
Cuối cùng Lâm Bán Thanh vẫn quyết định đồng ý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/621962/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.