Một trận hai trăm vạn đấy! Mà bây giờ lại chỉ còn lại ba trận, nhưng có ba trận cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn không có.
Tiêu Sách mở miệng nói: “Tôi sợ sao? Buồn cười, ông đây có thể đánh ba người các người thì sẽ có thể đánh vệ sĩ của các người, cứ việc gọi người đến đây, chuẩn bị tiền cho tốt là được rồi!” Từ Huy không nói những lời độc ác nữa, dù sao thì thắng làm vua thua làm giặc, cho dù anh ta không phục, cảm thấy là Tiêu Sách gặp may mới thắng được anh ta đi chăng nữa thì suy cho cùng Tiêu Sách cũng đã thắng rồi. Trước khi chưa thua Tiêu Sách, cho dù Tiêu Sách có kiêu ngạo đi nữa thì anh ta cũng chỉ thấy khó chịu. Nhưng trong lòng đã nghĩ xong rồi, đợi tí nữa sau khi Tiêu Sách thua, anh ta nhất định phải nhục mạ Tiêu Sách một trận mới được, bây giờ Tiêu Sách càng kiêu ngạo thì lát nữa sẽ càng thê thảm. Xác định ba người Từ Huy, Phạm Hưng, Lý Lâm đi tìm cao thủ để giúp đỡ, ba người họ ngay lập tức bắt đầu liên hệ tìm người. Từ Huy do dự một chút, anh ta cảm thấy thực lực vệ sĩ của mình tuy rằng rất giỏi, nhưng ngày thường lúc đánh với mình thì mình còn có thể đánh thắng được một hai lần. Cho dù là có nhường thì thực lực trên thực tế cũng chỉ cao hơn mình một chút. Tuy Từ Huy cảm thấy thực lực như vậy đã đủ để giải quyết Tiêu Sách rồi, nhưng lỡ như Tiêu Sách lại gặp may nữa... Cho nên Từ Huy cảm thất nhất định phải tìm một người thật mạnh đến, không thể để cho Tiêu Sách một cơ hội nào. Cuối cùng Từ Huy quyết định tìm vệ sĩ bên cạnh bố mình đến, đấy chính là vệ sĩ mà bố anh ta đã bỏ ra rất nhiều tiền mới thuê được. Hai người vệ sĩ của mình cũng không phải là đối thủ của người kia. Nghĩ đến việc có anh ta ra tay, cho dù Tiêu Sách có may mắn đi nữa cũng sẽ thua thôi. Phạm Hưng lại không gọi cho bố mình để mượn vệ sĩ mà gọi điện thoại cho vệ sĩ của chính mình, bảo anh ta mau đến đây. Phạm Hưng đã thua Tiêu Sách, cái việc cực kỳ mất mặt này anh ta không muốn nói với bố mình. Còn cách nghĩ của Lý Lâm thì khá giống với Từ Huy, dù trước đó anh ta đã thua tiền, nhưng lại không phải thua hoàn toàn cho nên cũng không hẳn là mất mặt. Vì vậy anh ta gọi cho bố của mình mượn một vệ sĩ giỏi... Mà cho dù là bố của Từ Huy hay là bố của Lý Lâm thì bây giờ đều đang trong hội trường chính. Từ Huy và Lý Lâm gọi đến cầu cứu, chuyện xảy ra trong hội trường phụ thì tất nhiên cũng đã truyền ra hết trong hội trường chính. Nhưng dù sao đó cũng là chuyện giữa những thằng nhóc kia, cho nên những người trong hội trường chính cũng không chú ý lắm. Bố của Từ Huy và Lý Lâm cũng đồng ý bảo vệ sĩ của mình qua hội trường phụ giúp đỡ, rồi bận rộn tiếp tục bàn chuyện với người khác. Vào lúc này Ôn Liễu cũng đã biết được tình hình trong hội trường phụ. Bây giờ Ôn Liễu đang nói rõ về tình hình mâu thuẫn giữa Tiêu Sách và Từ Huy, đột nhiên nghe được chuyện bây giờ Tiêu Sách đang đánh cược với một đám con nhà giàu, hơn nữa còn thắng liên tiếp Từ Huy, Phạm Hưng và Lý Lâm, sau khi thắng được bọn họ sáu trăm vạn, tất cả mọi người đều ngây ngốc luôn. Bố của Ôn Liễu - Ôn Gia Phàm cũng nhíu mày trong giây lát. "BỐ, con không nói với bố nữa, tóm lại thì tình hình là như vậy, là Từ Huy khiêu khích trước, bố phải cẩn thận nhà Từ Huy sẽ gây loạn, con phải đi qua đó..." Ôn Liễu vội vàng nói. Cô ấy chuẩn bị đi ra hội trường chính thì lại bị bố mình kéo lại, ông ấy cau mày nói: "Con bé này, vội vội vàng vàng làm cái gì hả! Con xem con gây ra chuyện tốt gì kìa!" "Bố, anh Tiêu Sách không phải là người như vậy, chắc chắn không phải là anh Tiêu Sách gây chuyện trước đâu." Ôn Liễu cau mày nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]