Lời nói này hoàn toàn là đang khiêu khích.
Quả nhiên, đám người dưới dài vốn đang phẫn nộ, bị Tiêu Sách kích thích đến càng phẫn nộ
hơn.
Lý Lâm cắn răng cắn lợi nói: “Mày bớt ngạo mạn đi! Với chút thực lực đó của mày, có tư cách gì để ngạo mạn chứ, nếu vệ sĩ của tao mà ở đây, một quyền là có thể xử lý mày rồi!”
Tiêu Sách nghe thấy, đầu tiên là nhìn Lý Lâm một cách khinh thường, sau đó trong mắt anh xoay chuyển, đột nhiên cảm thấy có lẽ mình còn có thể lừa thêm chút tiền.
Anh đột nhiên cười nói: “Bản thân anh không được, thì muốn lấy vệ sĩ của anh ta để hù dọa tôi à? Tôi sợ quá... Nhưng mà... hôm nay ông đầy cảm thấy cả người đều tràn đầy sức mạnh, tôi chính là vô địch, cho dù các người đó đem hết vệ sĩ của các người ra, ông đây vẫn là vô
địch!”
Nói xong, anh liếc nhìn một vòng, kiêu ngạo nói: “Tôi ở đây chờ, các người đi gọi vệ sĩ của các người đi, cược một trận hai trăm vạn, bao nhiêu trận ông đây cũng tiếp hết! Hôm nay nếu không đánh thắng đám yếu ớt các người đến nghi ngờ cuộc đời, Tiêu Sách tôi không phải là ông cụ của các người!”
“Nhóc con, mày đang tự tìm cái chết đấy!”
“Ha ha, nói nhiều lời nhảm nhí làm gì, không dám thì rụt lại, dám thì chuẩn bị tiền, sau đó đến đây đăng ký với tôi, hôm nay có bao nhiêu trận tôi cũng tiếp hết. Nhưng mà... một khi đã đăng ký rồi thì không thể rút lui đâu đấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/621948/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.