Cố Minh gật gật đầu, sau đó cắn răng nói: “Anh Sách, nếu thực sự không đủ thì tôi có thể vay bạn cũ! Tôi không tin Cố Minh tôi đã từng huy hoàng rực rỡ như vậy mà không mượn nổi một trăm mười mấy vạn.”
“Thôi đi! Minh, đảm bạn bè trước đây của cậu, từ sau khi cậu gặp nạn, đều hận không thể giẫm lên đầu, ta lên đầu cậu kia kìa, nào có ai không châm chọc, xem thường cậu chứ? Bọn họ có thể cho cậu vay tiền sao?”
Phương Bác đột nhiên mở lời, nhíu mày.
Quả thực khoản tiền một trăm hai mươi vạn này rất lớn, lần trước Tiêu Sách kiếm được tám
mươi vạn tiền hàng cậu đã cảm thấy khó tin rồi, lần này lại muốn một trăm hai mươi vạn, có thể đi đầu kiếm được đây?
Cướp ngân hàng sao?
Phương Bác mặt mày ủ dột nói xong, sau đó nhìn Tiêu Sách, cậu cảm thấy chuyện này cuối cùng vẫn phải dựa vào Tiêu Sách quyết định mới được.
Tiêu Sách cười nhạt, quả thực anh không lo lắng về khoản tiền hàng hơn trăm vạn này, mặc dù anh không có những người có thể cho anh mượn tiền thì quá nhiều.
Bất kể là Lâm Bán Thanh, Cao Cấn Băng hay là Thiên Diệp, thậm chí là Hạ Mân, hơn một trăm vạn đối với các cô ấy mà nói chẳng đáng bao nhiêu cả, chỉ cần Tiêu Sách mở lời, chắc chắn có thể mượn tiền bọn họ ngay tức khắc.
Nhưng mà, Tiêu Sách cũng không định mở lời với các cô ấy.
Anh là một người đàn ông to lớn, sao có thể không biết xấu hổ mà mượn tiền phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/621902/chuong-284.html